"Mị Nương, cô không cần khách khí như vậy.
Trong tình huống đó, bất cứ ai là người của công lý cũng đều sẽ ra tay.
Bây giờ tôi cũng nóng lòng muốn đưa con bé đi học rồi nên tôi xin phép đi trước." Triệu Hùng nói xong liền ôm lấy Triệu Dao Châu lên xe.
"Này! Này!" Lê Mai chưa kịp nói xong thì Triệu Hùng đã vội vàng rời đi.
Ánh mắt của cô ta đằng đằng sát khí nhìn theo Triệu Hùng.
Trước lúc lên xe đi học, Triệu Dao Châu bỗng nhiên có chút buồn bã.
Triệu Hùng một bên vừa dỗ con gái, một bên vừa nhanh chóng lái xe đến nhà trẻ.
Khi Triệu Hùng đến nhà trẻ thì vừa kịp thời gian vào lớp của con gái.
Triệu Hùng gửi Triệu Dao Châu cho Lâm Thảo, lúc này Triệu Hùng mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Anh nghĩ thầm: "Con gái cuối cùng cũng đi học rồi, có thể dằn vặt cô giáo ở trường học."
Sau khi kết hôn và sinh con gái, đứa con chính là tác nhân để hòa giải cuộc hôn nhân của anh, cuối cùng cũng có thể cùng nhau hưởng hạnh phúc gia đình.
Nhưng khi tính nhõng nhẽo của trẻ con nổi lên, anh thực sự muốn phát cáu.
Vì vậy, việc để con gái đi học và để cô giáo chăm sóc quả thực là một lựa chọn sáng suốt.
Lý Thanh Tịnh dường như cảm thấy việc Triệu Hùng đưa Triệu Dao Châu đi học là rất tốt và hợp lí.
Cô liền gọi điện cho anh.
"Thanh Tịnh, có chuyện gì sao?" Triệu HÙng nhận điện thoại của cô, hỏi.
Lý Thanh Tịnh "Ừm!" một tiếng, nói tiếp: "Chúng ta cũng đã lâu không đi thăm bà ngoại rồi, cũng không biết dạo này bà ngoại ra sao.
Buổi trưa anh có thể cùng em vào bệnh viện thăm bà được không?"
"Em không sợ gặp phải chú trẻ Đào Yên Quân của em sao? Em xem chú ấy vóc dáng nhìn như một con gấu, mỗi lần gặp cảm tưởng như chú ấy coi chúng ta như kẻ địch vậy."
"Bà ngoại cũng đã lớn tuổi rồi, cũng không biết thời gian còn được bao lâu nữa, chúng ta chỉ cần làm đúng, không thẹn với lương tâm thì sẽ không có gì xảy ra cả."
"Được rồi! Trưa nay anh sẽ đến công ty đón em đi thăm bà."
"Được! Em sẽ chờ anh." Lý Thanh Tịnh nói xong rồi cúp điện thoại.
Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh nói chuyện điện thoại xong dường như tâm trạng khá vui vẻ.
Giọng nói của Lý Thanh Tịnh rất dễ chịu, vào tai.
Triệu Hùng cảm thấy thân thể và tinh thần thoải mái sau khi nói chuyện với cô.
Sau khi quay trở lại xe, Kim Trung gọi điện video cho Triệu Hùng.
"Triệu Hùng! Anh đang bận việc gì vậy?" Kim Trung vừa uống cà phê vừa hỏi Triệu Hùng.
"Tôi vừa mới gửi con gái đi nhà trẻ.
Kim Trung, anh đi làm lại cảm giác thế nào? Có thích ứng kịp không?"
Kim Trung thở dài, nói: "Cậu cũng biết đây, những người như chúng ta đã có số mệnh là phải tiếp quản công ty của gia tộc.
Nếu muốn đơn độc đi ra ngoài làm ăn cũng rất khó."
"Được rồi! Tên nhóc cậu cũng biết điều đấy.
Tôi cũng có thể hiểu được nỗi khổ của cậu nhưng nếu để người khác nghe được thì họ sẽ cho rằng tên nhóc nhà cậu đang cố ý giả vờ đấy."
"Nhưng cậu biết rằng sự thật là tôi không hề giả vờ mà." Kim Trung mỉm cười bất lực.
Triệu Hùng đột nhiên nghĩ đến chuyện "mượn tiền".
Bây giờ tập đoàn Khải Thời và tập đoàn Hùng Quang của anh cũng gặp phải vô số sự tấn công vô hình.
Đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhất định là có người nào đó ở trong bóng tối gây rối.
Triệu Hùng đã đầu tư hơn ba mươi lăm tỷ đồng vào tập đoàn Nhật Hạ, cùng với các công ty giải trí, các nhà hàng cao cấp, hộp đêm và câu lạc bộ.
Tập đoàn Hùng Quang mới đầu tư vào hạng mục lớn "khu Tân thành", lại vừa mới kéo tập đoàn Vân Yên của nhà họ Hán xuống ngựa.
Cho nên, trước mắt vốn có thể sử dụng được không có nhiều.
Nếu như không mượn được tiền thì phải vay ngân hàng.
Kim Trung lại đang điều hành công ty của gia tộc, đây cũng là nguồn tài chính tốt nhất của anh ta.
"Kim Trung! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
"Có chuyện gì, cậu nói đi!" Kim Trung hỏi.
"Bây giờ đang có người ở trong bóng tối đối phó với công ty và sản nghiệp của tôi, tôi phải chiến đấu một trận nhưng lại cần có vốn liếng.
Cậu có thể cho tôi mượn một ít tiền được không?"
Kim Trung sảng khoái nói: "Triệu Hùng! Ở trên thế giới này chỉ có duy nhất một người có thể khiến Kim Trung tôi đi mượn tiền người khác hộ thì nhất định chính là tên nhóc nhà cậu.
Nói đi, cậu muốn mượn bao nhiêu?"
Sau khi Triệu Hùng nghe xong, trong lòng anh tràn đầy cảm động, hỏi ngược lại một câu: "Cậu có bao nhiêu?"
Vẻ mặt Kim Trung hơi ngẩn ra, cười nói: "Mặc dù tôi làm việc ở tỉnh thành nhưng gia tộc tôi phụ trách toàn bộ khu đất ở Bắc Bộ.
Trong tay tôi có khoảng ba trăm lăm mươi nghìn tỷ đồng có thể sử dụng, nhưng tôi phải để lại cho tập đoàn của mình khoảng một trăm linh năm nghìn tỷ đồng làm vốn lưu động.
Cho nên, mức hạn lớn nhất mà tôi có thể cho cậu vay là hai trăm bốn mươi năm nghìn tỷ đồng, đây là giới hạn của tôi."
Kim Trung nói "giới hạn" thì tuyệt đối chính là giới hạn.
Hơn nữa, anh ta cũng đã nói để lại cho tập đoàn nhà anh ta một trăm linh năm nghìn tỷ đồng thì chắc