Chàng Rể Tỷ Phú

Tên nhóc anh giống hệt như chuột gặm nhấm


trước sau

Nữ thư ký của Trịnh Quân Liên tưởng tai mình nghe nhầm, ngạc nhiên hỏi lại: “Tổng giám đốc Trịnh, tôi không có nghe nhầm đó chứ? Ông nói chúng ta phải quay lại xin lỗi Lý Thanh Tịnh?”

“Đúng, ngoại trừ Lý Thanh Tịnh, ngoài ra còn phải xin lỗi cả người tên Triệu Hùng kia nữa.”

Trịnh Quân Liên nói xong, liền vội vội vàng vàng đi vào lại khách sạn Thanh Hùng.

Nữ thư ký thấy vậy, cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

Lý Thanh Tịnh và Trương Bảo Quân đang trò chuyện rất vui vẻ, đã thỏa thuận xong ý định hợp tác ban đầu, chỉ cần công ty của Lý Thanh Tịnh thiết kế xong bản phác thảo là được.

Triệu Hùng ở bên cạnh tự mình uống trà, thấy người tên Trương Bảo Quân này quả thực rất biết cách làm việc. Bản thân vừa mới trở thành hội trưởng thương hội, đã tặng cho mình một phần quà lớn. Hợp đồng từ mười bảy tỷ rưỡi trực tiếp tăng lên thành hợp đồng hai mươi tám tỷ.

Nếu hai mươi tám tỷ này đưa cho Triệu Hùng, Triệu Hùng có thể thấy chẳng bỏ bèm gì. Nhưng mà, nếu đưa hai mươi tám tỷ này cho công ty của vợ anh Lý Thanh Tịnh, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác biệt.

Cốc cốc cốc! Cửa phòng bị gõ.

Triệu Hùng liền đi ra mở cửa.

Lúc nhìn thấy Trịnh Quân Liên và nữ thư ký của ông ta, anh không khỏi chau mày. Mở miệng châm chọc một câu: “Ông chủ Trịnh, chẳng lẽ ông không có tiền trả tiền bữa ăn ngày hôm nay à?”

“Anh Hùng thật là biết nói đùa. Chuyện là thế này! Tôi chuẩn bị tiếp tục giao các hoạt động nghiệp vụ thiết kế in ấn của trung tâm thương mại cho công ty thiết kế bao bì Dao Châu. Số tiền trong hợp đồng từ năm tỷ rưỡi tăng lên thành mười bảy tỷ rưỡi. Tổng giám đốc Lý, thật sự rất xin lỗi chuyện lúc nãy, chắc cô sẽ không vì chút chuyện nhỏ lúc nãy, mà chấm dứt quan hệ hợp tác của chúng ta chứ?”

Không chỉ Lý Thanh Tịnh sững sờ, mà ngay cả Triệu Hùng cũng hơi choáng váng!

Thật không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mà Trịnh Quân Liên đã thay đổi tính khí. So với lúc vừa rồi cứ cố gắng nài ép Lý Thanh Tịnh uống rượu, như thể là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Lý Thanh Tịnh cứ tưởng mình đã mất một mối làm ăn với Trịnh Quân Liên, không ngờ mọi việc bất ngờ xoay chuyển. Hơn nữa, Trịnh Quân Liên còn bất ngờ tăng số tiền ký hợp đồng lên thành mười bảy tỷ rưỡi. Cô lập tức vui vẻ nói: “Ông chủ Trịnh, mọi người đều là lần đầu tiên hợp tác với nhau, khó tránh khỏi có chỗ xích mích hiểu lầm. Nếu như trung tâm thương mại của ông chọn công ty thiết kế bao bì Dao Châu chúng tôi, tôi tất nhiên cũng rất vui lòng tiếp tục hợp tác với ông chủ Trịnh.”

Trịnh Quân Liên quay đầu lại nói với nữ thư ký: “Thư ký Lưu, ngày mai cô đại diện cho trung tâm mua sắm của chúng ta đến ký hợp đồng với công ty của tổng giám đốc Lý.”

Thư ký Lưu đáp lại một tiếng: “Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Trịnh!”

Trịnh Quân Liên cư xử cực kỳ lịch sử khách sáo, trước khi đi còn không quên chào hỏi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh: “Anh Hùng, tổng giám đốc Lý, đợi đến lúc trung tâm thương mại của tôi khai trương, muốn mời các vị đến cắt băng khánh thành.”

Tục ngữ nói, vung tay không được đánh lên mặt người đang cười.

Trịnh Quân Liên người ta cũng đã xuống nước hết cỡ để cầu cạnh. Tất nhiên Triệu Hùng cũng không tiếp tục so đo với ông ta nữa, anh gật đầu cười nói: “Ông chủ Trịnh, suy nghĩ của ông quả thật rất tiến bộ.”

Trịnh Quân Liên bật cười đáp: “Thích ứng với thị trường mới có thể đi được đường dài trên thị trường này, nếu không sẽ bị thị trường đào thải. Cậu đừng trách tôi, con người tôi thích nhất là uống rượu. Cho nên vừa rồi mới mời thêm tổng giám đốc Lý vài ly. Tất cả đều là lỗi của tôi! Anh Hùng, hôm nào tôi mời mọi người một bữa, chúng ta cùng nhau uống vài ly nhé.”

“Được thôi! Vậy ông cứ quyết định thời gian và địa điểm, nếu tôi có thời gian nhất định sẽ đến đó!” Triệu Hùng chủ động chìa tay ra với Trịnh Quân Liên.

Trịnh Quân Liên bắt tay với Triệu Hùng,biết anh sẽ không tìm chú ta gây chuyện nữa, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Trịnh Quân Liên cùng nữ thư ký rời đi.

Thấy Lý Thanh Tịnh và Trương Bảo Quân nói chuyện cũng đã ổn thỏa rồi, lúc này Triệu Hùng bèn nói: “Tổng giám đốc Trương, cảm ơn anh đã toàn lực ủng hộ công ty của Thanh Tịnh. Hôm nào chũng tôi cũng mời anh vài ly.”

“Được! Tôi cũng đang có ý định như vậy. Anh Hùng, tôi còn có việc, tôi đi trước đây!”

Trương Bảo Quân lăn lộn trong thường trường nhiều năm, đã sớm luyện được một đôi mắt tinh tường như thần. Còn dây dưa nữa, sẽ cản trở vợ chồng nhà người ta thảo luận một vài vấn đề tế nhị.

“Tổng giám đốc Trương đi thong thả, tôi không tiễn nữa nhé!”

“Không sao, không sao!”

Trương Bảo Quân nói vài câu khách sáo, sau đó nở một nụ cười nhiệt tình rời đi.

Đối với Trương Bảo Quân mà nói, số tiền hai mươi tám tỷ này chỉ là món tráng miệng mà thôi. Mặc dù anh ta không rõ thế lực và bối cảnh sau lưng Triệu Hùng, nhưng mà một thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi đầu, lại có thể nhận được sự hậu thuẫn hết mình của người
giàu nhất thành phố Trần Thiên Trung, cùng với nhà họ Vương, nhà họ Thẩm, sao có thể không ghê gớm cho được.

Mấy năm trở lại đây, Trương Bảo Quân nổi lên như diều gặp gió, tất nhiên, là có liên quan đến sự hiểu biết của anh ta về ‘con đường làm ăn’. Anh ta tin rằng, chỉ cần dụ dỗ được vợ của anh Lý Thanh Tịnh, đừng nói là hai mươi tám tỷ, cho dù là dự án hai trăm tám mươi tỷ đi chăng nữa, cũng có thể rơi vào trong tay mình bất cứ lúc nào.

Lý Thanh Tịnh đi tới trước mặt Triệu Hùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh chằm chằm. Làm Triệu Hùng sợ tới mức tưởng mình đã phạm phải sai lầm gì rồi!

“Triệu Hùng, không phải anh nói đi nghỉ dưỡng cùng với ông Thiên Trung ở thành phố Lào Cai sao? Sao lại đột nhiên trở về, có phải anh nên cho em một lời giải thích không!”

Triệu Hùng lôi kéo bàn tay trơn láng mềm mịn của Lý Thanh Tịnh, cười hi hi nói: “Thanh Tịnh, anh đây không phải là muốn cho em một bất ngờ sao?”

“Đúng rồi, sao anh lại ở trong khách sạn Thanh Hùng. Đừng bảo tên nhóc nhà anh không phải cho người theo dõi hành tung của em đấy chứ?”

“Vợ à, sao em lại nghĩ anh hẹp hòi như vậy chứ. Ông Thiên Trung gọi anh và tổng giám đốc Trương đến bàn vài chuyện, cho nên mới tình cờ gặp phải em mà.”

“Thật sự chỉ là trùng hợp như vậy sao?”

“Đúng đúng đúng! Chỉ là trùng hợp.”

Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng đã chung sống với nhau vài năm, thấy bộ dạng của anh không giống như đang nói dối mình. Hơn nữa, cô và Trịnh Quân Liên cũng chỉ nói chuyện hợp tác làm ăn bình thường, vả lại Đặng Gia Hân cũng có đây, cho nên chứng tỏ Triệu Hùng có mặt ở khách sạn Thanh Hùng chỉ là trùng hợp.

“Đúng rồi, trả thẻ khách VIP của khách sạn Thanh Hùng lại cho anh này.” Lý Thanh Tịnh đưa thẻ VIP lại cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng không có nhận lấy, nói với Lý Thanh Tịnh: “Em cứ giữ lấy đi! Em phải tham gia tiệc xã giao nhiều, thích hợp dùng thẻ khách VIP này hơn anh. Anh khá thân với ông chủ ở đây, cho dù không có thẻ, anh cũng có thể ghi nợ cho ông Thiên Trung.”

“Ai ya, tên nhóc anh giống hệt như chuột gặm nhấm vậy, chắc chắn sẽ anh sạch ông Thiên Trung mất.”

Triệu Hùng cười ha hả khoái chí: “Thanh Tịnh, cái này thì em không hiểu rồi? Đây gọi là ưu thế tài nguyên. Để tận dụng tối đa tài nguyên, mới không bỏ công anh làm tài xế chứ?”

Lý Thanh Tịnh trừng mắt liếc Triệu Hùng một cái: “Thật không biết phải nói anh thế nào mới được!”

Vẻ lạnh lùng trên mặt Lý Thanh Tịnh lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười ấm áp như gió xuân.

“Vợ, về nhà thôi! Anh nhớ em và con gái lắm.”

Trái tim Lý Thanh Tịnh ấm lên, cô hừ một tiếng nói: “Hừ! Coi như tên nhóc anh còn chút lương tâm, chưa có quên em và con gái. Về thôi! Con bé Ánh thấy anh bất ngờ trở về, nhất định sẽ rất vui đấy!”

Lê Mai ở trong một căn phòng cho thuê, liên tục liên tục dùng ống nhòm xuyên qua rèm cửa để quan sát tình hình ở lối vào Lâm Phủ Gia Viên, cho đến khi xe của Lý Thanh Tịnh lái vào trong.

Cô ta thấy Triệu Hùng ngồi trong xe cùng trở về với Lý Thanh Tịnh, trong lòng đang tính kế, hành động bước tiếp theo!

Về đến nhà, Lý Thanh Tịnh vừa mở cửa, Dương Thị Ánh nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy tới.

“Mẹ…”

Dương Thị Ánh vừa gọi một tiếng ‘mẹ’, đột nhiên nhìn thấy Triệu Hùng bên cạnh Lý Thanh Tịnh.

“Bố!”

Dương Thị Ánh mừng rỡ chạy nhanh về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng liền ôm con gái nhỏ lên, hứng khởi tung Dương Thị Ánh lên thật cao.

“Bố, con nhớ bố muốn chết đi được!” Dương Thị Ánh hôn lên má Triệu Hùng một cái.

“Chỗ nào nhớ?” Triệu Hùng cười hỏi.

“Chỗ này!”

Dương Thị Ánh chỉ chỉ vào lồ ng ngực mình.

Lúc này, Lý Diệu Linh nghe thấy tiếng động cũng đi ra ngoài. Thấy Triệu Hùng trở về, liền mừng rỡ chạy tới.

“Anh rể! Anh về rồi à. Em nhớ anh chết mất!” Vừa nói vừa bám lên người Triệu Hùng.

Lý Thanh Tịnh thấy cả con gái và em gái đều nhào lên người Triệu Hùng, không khỏi ghen tị nói: “Ồ! Xem ra ở nhà,vị trí của tên nhóc Triệu Hùng anh còn cao hơn cả em!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện