Chàng Rể Tỷ Phú

Trong mắt tôi cô ấy chỉ là một bệnh nhân


trước sau

Thân hình Lê Mai quá đỗi quyến rũ, khi Triệu Hùng nhìn thoáng qua, cổ họng không khỏi nhấp nhô một cái.

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy ánh mắt Triệu Hùng cứ dính chằm chặp lên trên người Lê Mai, liền dùng khuỷu tay huých nhẹ anh một cái.

Triệu Hùng vội vàng trấn định tinh thần, hỏi Hoa Di: “Bác sĩ Hoa, chúng tôi có thể giúp gì cho cô không?”

“Đưa thuốc gây tê đây.”

Triệu Hùng vội vàng cầm ống tiêm và thuốc gây tê đưa tới. Chỉ thấy sau khi Hoa Di tiêm cho Lê Mai một mũi thuốc gây tê, động tác nhanh chóng dứt khoát rạch lớp da chỗ Lê Mai bị trúng đạn ra.

Bởi vì trước đó Hoa Di đã điểm các huyệt động mạch chủ của Lê Mai, cho nên chỉ có một chút máu văng ra.

Kỹ thuật của Hoa Di, so với mẫy bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa bên ngoài, quả thật là một trời một vực. Nhanh chóng lấy viên đạn trong người Lê Mai ra, sau đó khâu vết thương lại giúp cô ta.

Mặc dù điều kiện y tế không đầy đủ, nhưng dựa vào kỹ thuật của Hoa Di, căn bản không thành vấn đề. Chỉ cần điều trị kháng viêm, vết thương không bị nhiễm trùng thì không còn vấn đề gì nữa.

Nếu như là lúc trước, mỗi lần Lý Thanh Tịnh nhìn thấy cảnh bác sĩ khấu vết thương cho bệnh nhân trên ti vi, nhất định sẽ nhắm chặt mắt không dám nhìn. Nhưng cô phát hiện, trình độ khâu vết thương của Hoa Di, quả thật là một kiểu thưởng thức nghệ thuật.

Sau khi khâu xong vết thương, Hoa Di thông qua xét nghiệm đoán định rằng Lê Mai thuộc nhóm máu B, bảo Triệu Hùng đến bệnh viện tìm một ít máu về đây. Lúc này mới chú ý thấy Triệu Hùng cũng bị thương, nhanh chóng xử lý vết thương giúp anh.

Ra khỏi phòng khám của Hoa Di, Triệu Hùng lập tức gọi điện thoại cho Trần Thiên Trung, bảo ông ấy thông báo cho bệnh viện Bình Thái, chuẩn bị giúp anh một túi máu nhóm B.

Bệnh viện Bình Thái là bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố Hải Phòng. Lúc trước khi Lý Thanh Tịnh bị bệnh cũng từng nằm ở bệnh viện này, là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Hùng Quang.

Các lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn Hùng Quang là kinh doanh bất động sản và kinh doanh bán lẻ tại trung tâm mua sắm, ngoài ra còn tham gia một vài ngành nghề khác. Điều quan trọng nhất chính là, mỗi khi đi đến đâu đều sẽ đầu tư xây dựng một bệnh viện tư nhân ở đó.

Trần Thiên Trung nói với Triệu Hùng, bảo anh đến thẳng đó lấy là được. Viện Trường Tống Duy Miên đã đi đến nơi khác để tổ chức hội thảo học thuật, phó viện trưởng Lê Minh Phách thì có ở đó. Bảo Triệu Hùng trực tiếp gọi điện thoại cho Lê Minh Phách, còn gửi số điện thoại di động của Lê Minh Phách cho Triệu Hùng.

Một lúc sau, Triệu Hùng vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Lê Minh Phách, nói trong vòng 15 phút nữa anh sẽ đến bệnh viện Bình Thái, bảo ông ta giúp anh chuẩn bị một túi máu.

Lê Minh Phách vừa nhận được điện thoại từ Trần Thiên Trung, lập tức đồng ý với Triệu Hùng.

Đi đi về về mất hết 26 phút, Triệu Hùng nhanh chóng đem máu về.

Sau khi Hoa Di truyền máu cho Lê Mai, liền giải các huyệt đạo trên người cô ta, lúc này Lê Mai mới chậm rãi tỉnh lại.

“Tôi đang ở đâu vậy?” Thần sắc Lê Mai trống rỗng, liếc mắt nhìn mọi thứ xung quanh.

Lý Thanh Tịnh ngồi bên cạnh Lê Mai, nắm chặt tay cô ta nói: “Mị Nương, cô giúp tôi cản một viên đạn, chẳng lẽ cô không nhớ gì cả sao? Là bác sĩ Hoa đã cứu cô đó.”

Lê Mai thấy Hoa Di rất đẹp nhưng lại vô cùng xa lạ, gật đầu với Hoa Di, nói một câu: “Cảm ơn!”

“Không cần cảm ơn, nếu không phải nhờ anh Triệu và cô Lý kịp thời đưa cô đến đây. E là, cái mạng này của cô đã đi tong rồi.”

Hoa Di chau mày, quay sang hỏi Triệu Hùng: “Anh Triệu? Rốt cuộc là các vị đã gặp phải chuyện gì? Người thì trúng đạn, người thì bị thương.”

Sau đó, Triệu Hùng kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra với Hoa Di, chỉ che giấu thân phận sát thủ của Lê Mai.

Lê Mai vừa nghe thấy Triệu Hùng đánh bại Lang Hoa, sắc mặt không khỏi hiện rõ kinh ngạc. Võ công của Lang Hoa còn lợi hại hơn cô ta một bậc, không ngờ công phu của Triệu Hùng lại ghê gớm như vậy.

“Bác sĩ Hoa, trong đầu Mị Nương có một khối u, nhân tiện có thể phiền cô giúp cô ấy chẩn trị được không?” Lý Thanh Tịnh đột nhiên nhớ tới chuyện này, quay sang nói với Hoa Di.

“Khối u?” Hoa Di vừa nghe thì hai mắt sáng lên, nói với Lê Mai: “Cô Lê Mai, tôi đang nghiên cứu phát triển một loại thuốc nam có kháng lại ung thư. Nếu thử nghiệm thành công, thì không cần làm phẫu thuật, chỉ cần uống thuốc là được. Cô
có muốn tình nguyện làm người tiên phong thử nghiệm thuốc kháng ung thư của tôi không?”

Lê Mai thật sự không muốn làm phẫu thuật mở hộp sọ, phẫu thuật mổ não thật sự quá nguy hiểm, thật sự lo rằng mình không thể bước xuống khỏi bàn mổ.

Triệu Hùng rất có lòng tin với Hoa Di, liền giới thiệu với Lê Mai: “Mị Nương, bác sĩ Hoa là hậu duệ của thần y Hoa Đà gia tộc Hoa thị, cô ấy là bác sĩ có tiếng, có lẽ có thể thực sự chữa khỏi bệnh cho cô, mà không cần phẫu thuật mổ não...”

Lê Mai nghe vậy, liền gật đầu: “Bác sĩ Hoa, dù sao cái mạng này của tôi cũng là nhờ cô cứu về. Tôi đồng ý làm người thử nghiệm thuốc kháng ung thư của cô.”

“Quá tốt rồi! À này, cô đã chụp X-quang chưa?”

“Chụp rồi!”

“Vậy hôm nào cô đưa ảnh chụp X-quang cho tôi xem thử. Tôi sẽ kiểm tra định kỳ cho cô. Thuốc này của tôi sẽ có hiệu quả trong vòng một tháng, chậm nhất là ba tháng.”

“Nhưng mà tôi…” Lê Mai ngập ngừng ấp úng, có vẻ như có điều muốn nói.

Đến nước này rồi, Triệu Hùng cũng không muốn che giấu Hoa Di về thân phận thực sự của Lê Mai nữa. Nếu có được sự bảo hộ của Hoa Di, Lê Mai ở đây nhất định sẽ rất an toàn.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng nói bên tai Hoa Di một câu: “Bác sĩ Hoa, ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Hoa Di đi theo Triệu Hùng ra khỏi phòng khám.

Triệu Hùng nói với Hoa Di về thân phận của Lê Mai.

Sau khi nghe xong, Hoa Di cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên là mấy. Cô ấy bình tĩnh nói: “Anh Triệu, trong mắt tôi không có tội phạm truy nã, chỉ có bệnh nhân. Tôi là một bác sĩ, nhiệm vụ của tôi là cứu người. Cho nên, tôi sẽ không quan tâm thân phật thật sự của Lê Mai là gì. Chỉ cần cô ấy thực lòng hối cải, thành tâm hướng thiện, tôi sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho cô ấy, sau đó để cô ấy ra đi.”

“Cảm ơn cô, bác sĩ Hoa! Vậy khoảng thời gian này, làm phiền cô chăm sóc Lê Mai vậy.”

Hoa Di bật cười một tiếng, nói: “Anh Triệu, đừng khách sáo với tôi như vậy. Tôi có thể đứng vững ở Hải Phòng, đều là nhờ có sự giúp đỡ của anh. Cứ để Lê Mai ở lại với tôi đi? Hai người chúng tôi cũng tiện chăm sóc nhau.”

“Bác sĩ Hoa, chẳng lẽ cô không sợ Lê Mai…”

“Tôi đã nói rồi, trong mắt tôi cô ấy chỉ là một bệnh nhân mà thôi.” Hoa Di nói xong, liền xoay người đi vào phòng khám.

Có Hoa Di giúp chăm sóc Lê Mai, Triệu Hùng và Hứa Thanh Tịnh đều cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Sau khi rời khỏi phòng khám của Hoa Di, hai người họ đi thẳng đến đồn cảnh sát để đón Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh đem hết tất cả tội lỗi đổ lên trên đầu Lang Hoa, dù sao Lang Hoa cũng đã chết rồi, Lý Diệu Linh lại là người bị hại trực tiếp trong vụ án này. Coi như cũng có một lời giải thích cho cảnh sát, có thể trực tiếp kết án!

Lý Thanh Tịnh đang định lái xe về nhà, đột nhiên Triệu Hùng nhớ ra mình còn chưa mua vịt quay cho Nông Tuyền. Lúc đến tiệm vịt quay, kết quả là đã hết vịt quay mất rồi. Triệu Hùng nhớ ra ở gần đây có một tiệm bán ngỗng quay, nên bảo Lý Thanh Tịnh quay đầu lại mua hai con ngỗng quay.

Lúc bọn họ về đến nhà, đã gần tám giờ tối.

Nông Tuyền thấy Triệu Hùng bị thương, hai mắt trợn to như mắt trâu, hòi Triệu Hùng tại sao lại bị thương?

Nếu không trả lời Nông Tuyền, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ cuộc. Liền nói một sát thủ của nhà họ Lục gọi là Lang Hoa, mai phục bắn Lý Diệu Linh, anh gi3t chết Lang Hoa, bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại!

Sau khi Nông Tuyền nghe xong, tức đến nổ đom đóm mắt, nói phải đi đến nhà họ Lục cho bọn chúng một mồi lửa! Triệu Hùng an ủi anh ta vài câu, mới xoa dịu cơn tức giận của Nông Tuyền. Cuối cùng ném cho anh ta một con ngỗng quay, mới dập tắt được ngọn lửa của Nông Tuyền.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện