Chàng Rể Tỷ Phú

Đây là bí mật của bố con chúng ta


trước sau

Lúc Triệu Hùng đến nhà trẻ đón con, có gọi Lâm Thảo lại, nói với cô đã tìm được công việc cho cô rồi.

Lâm Thảo vừa nghe thấy rằng Triệu Hùng bảo cô đến bệnh viện đông y giúp đỡ, trong lòng có chút thiếu tự tin mà nói: "Anh Hùng, trước đây tôi học chuyên ngành giáo viên mẫu giáo, từ trước đến giờ làm gì được tiếp xúc với mặt y học đâu?"

"Không sao hết, con người bác sĩ Hoa rất tốt. Cô cứ đi làm trợ lý của cô ấy, nếu rảnh sẽ dạy cho cô. Hơn nữa, bệnh mẹ cô lúc tốt lúc xấu, phòng khám của bác sĩ Hoa ở ngay gần chỗ đấy. Có thể bảo bác sĩ Hoa qua xem giúp cho."

Lâm Thảo vừa nghe thấy phòng khám của bác sĩ Hoa ở gần nhà mình, thuận tiện cho mình chăm sóc mẹ, liền gật đầu trả lời: “Anh Hùng, cảm ơn anh nhiều, vậy tôi sẽ đi! Lúc đó, phiền anh giúp tôi giới thiệu một chút!"

"Không vấn đề gì. Đúng rồi, cô làm giáo viên mẫu giáo cũng là ăn tươi nuốt sống đi tuổi trẻ. Y thuật của bác sĩ Hoa rất cao siêu, nếu như cô có thể được cô ấy chỉ dạy cho, sau này sẽ không sợ thất nghiệp nữa rồi!"

"Thật sao?" Lâm Thảo vui mừng mà reo lên. Sau đó vẻ mặt lại trở nên u ám, nhỏ tiếng mà nói: "Cô ấy có thể dạy tôi sao?"

"Việc này thì tôi không thể cam đoan được. Nếu như bác sĩ Hoa thích cô, nói không chừng vui lên liền dạy cho cô."

"Ừm!" Lâm Thảo gật đầu, nói một câu: "Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn anh Hùng nhiều!"

Lúc này, một cô giáo đi bên cạnh người Lâm Thảo, nói một câu: "Cô Thảo, tối nay là sinh nhật của cô Khiết, bạn trai cô ấy mở tiệc đãy khách ở Yến Tân Lâu, cô định mua quà gì cho cô ấy vậy?"

"Tôi… Lát nữa tôi mới đi mua."

"Có muốn lúc tan làm cùng nhau đi không?"

Lâm Thảo trả lời: "Không đâu, tôi về nhà trước một lát."

"Cũng được! Nhớ phải mặc đẹp một chút, tối nay mọi người cùng nhau chụp hình đấy."

Triệu Hùng nhìn thấy ánh mắt Lâm Thảo tỏ vẻ chần chừ, biết rõ cô ta đang hoảng sợ. Chắc chắn Lâm Thảo đang gặp khó khăn về kinh tế rồi.

Triệu Hùng lấy điện thoại gửi cho Lâm Thảo một trăm bảy mươi lăm triệu, sau khi điện thoại Lâm Thảo vang lên một tiếng, nhìn thấy Triệu Hùng gửi cho cô ta một trăm bảy mươi lăm triệu, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

"Anh Hùng, anh đang làm gì vậy?" Lâm Thảo khó hiểu mà hỏi.

Triệu Hùng nhìn cô ta cười nói: "Cô Thảo, mọi khó khăn đều là tạm thời. Không cần vì khó khăn mà quay đầu, lại không nên làm khó bản thân. Nhớ mua cho mình vài bộ đồ đẹp nhé, đừng để người khác xem thường. Mặt khác, đi tham gia tiệc sinh nhật, thì không cần mua quà đâu. Những lúc như vậy ăn xong rồi để lại tên tôi, bọn họ sẽ miễn phí cho cô. Khi nào có thời gian rảnh, tôi sẽ đưa cô đến giới thiệu với bác sĩ Hoa. Tạm biệt!"

"Tạm biệt!…"

Lâm Thảo rất muốn trả một trăm bảy mươi lăm triệu lại cho Triệu Hùng, nhưng cô ta thực sự quá thiếu tiền. Bệnh của mẹ lúc tốt lúc xấu, tiền mua thuốc quả thực là trôi đi như nước. Trước đây tiền mà Triệu Hùng cho cô, sớm đã tiêu hết rồi. Nếu không Lâm Thảo cũng không đi kiếm thêm việc ở bên ngoài.

"Số tiền này xem như là tôi ứng trước của anh. Tôi sẽ trả lại cho anh!" Hàm răng trắng của Lâm Thảo cắn lấy môi dưới, quay người đi vào trong nhà trẻ.

Sau khi Triệu Hùng ôm con gái lên xe, Dao Châu hôn "chụt" lên mặt Triệu Hùng.

"Bố thật là tốt!"

"Không phải bố lúc nào cũng tốt hả?" Triệu Hùng cười hỏi.

"Không phải, con nói là bố giúp cô Lâm Thảo cơ, thật tốt!" Dao Châu giải thích nói: "Bố không biết đâu, con mấy lần đều thấy cô Lâm Thảo ngồi ở chỗ không người mà lén khóc rồi."

"Dao Châu à, vậy con có thể không nói chuyện bố cho cô Lâm Thảo tiền với mẹ không?"

"Bố yên tâm, con sẽ không nói đâu. Đây là bí mật của bố con chúng ta!"

"Ừ! Bí mật của chúng ta."

Triệu Hùng đưa ngón út ra ngoắc với con gái.

Triệu Hùng lái xe đến siêu thị, mua một số nguyên liệu nấu lẩu, định tối nay nấu lẩu ở nhà. Thuận tiện mua cho Nông Tuyền hai con vịt quay.

Sau khi trở về, Triệu Hùng gọi điện bảo Nông Tuyển ra lấy vịt quay.

Anh vừa chuẩn bị đồ
làm lẩu, vừa thúc giục con gái làm bài tập.

Khi Triệu Hùng chuẩn bị xong đồ nấu lẩu, đúng lúc Lý Thanh Tịnh quay về.

Bộ dạng Lý Thanh Tịnh vô cùng mệt mỏi, lại làm cho Triệu Hùng vô cùng đau lòng.

Triệu Hùng tiến đến ôm lấy Lý Thanh Tịnh, nói: "Thanh Tịnh, hôm nay công ty có bận không?"

"Ừm, vừa thương lượng với ông chủ Liên, còn ký hợp đồng với xưởng thuốc của tổng giám đốc Trương. Công việc một tháng nay là nhiều nhất, tạm thời không thể nhận được thêm đơn mới nữa. Nếu không sẽ quá tải mất."

Lý Thanh Tịnh đổi dép, nhìn thấy tôi nay ăn lẩu, không khỏi thèm ăn.

Lúc này, Dao Châu chạy đi ra, gọi một tiếng "Mẹ!", bổ nhào về phía Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy con gái.

Dao Châu lần lượt hôn lên hai má Lý Thanh Tịnh, giọng trẻ con nói: "Mẹ ơi! Mẹ đừng có làm kiệt sức quá, bố cũng kiếm tiền được mà!"

"Mẹ không có mệt!"

Nhìn thấy con gái, mọi mệt nhọc trên cơ thể Lý Thanh Tịnh đều tan biến.

Nói cũng kỳ lại, vốn dĩ đã bận rộn cả một ngày, mệt muốn chết rồi. Nhưng vừa về đến nhà, đã có sẵn thức ăn. Con gái lại quan tâm chu đáo, làm cho Lý Thanh Tịnh thực sự buông bỏ được hết mọi sự mệt mỏi.

"Thanh Tịnh, đưa Dao Châu đi rửa tay rồi mau đến ăn cơm!"

"Ừm! Đến ngay đây."

Lý Thanh Tịnh đáp lại một tiếng, nắm lấy tay con gái, đi vào trong phòng tắm rửa tay.

Yến Tân Lâu!

Lâm Thảo bất đắc dĩ bắt taxi, về nhà thay quần áo sạch sẽ, ngồi xe công cộng đến bữa tiệc.

Số tiền một trăm bảy mươi lăm triệu Triệu Hùng đưa cho cô ta, cô tiêu mất bảy trăm nghìn, mua một bộ đồ trang điểm tặng sinh nhật cho Lưu Khiết. Số tiền còn lại, để dành chuẩn bị để mua thuốc cho mẹ.

Khi Lâm Thảo đưa đồ trang điểm cho Lưu Khiết, chúc một câu "Chúc mừng sinh nhật", Lưu Khiếu rất thờ ơ mà đáp lại một tiếng: “Cảm ơn!". Đưa tay nhận lấy đồ trang điểm rồi ném sang một bên.

Lâm Thảo nhìn theo, trong lòng có một chút mất mát.

Chợt nghe Lưu Khiết nói, cô ta mua đồ trang điểm, đều là ba bốn triệu trở lên, trước giờ chưa từng dùng đồ trang điểm rẻ cả.

Cô ta nói như vậy, rõ ràng là nói đồ trang điểm của Lâm Thảo tặng rẻ mạt.

Lâm Thảo nghe xong vẻ mặt có chút xấu hổ, cô tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của Lưu Khiết, chủ yếu là lo ngại Lưu Khiết là cháu gái của hiệu trưởng. Nếu mà bất hòa với Lưu Khiết thì sợ rằng sau này sẽ bị gây khó dễ. Không nghĩ tới tặng đồ trang điểm cho người ta, người ta lại không thèm cảm kích, còn âm thầm chế nhạo quà tặng của mình.

Lưu Khiết có bạn trai là một cậu con nhà giàu, bữa tiệc là do bạn trai cô ta bao toàn bộ. Nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy bạn trai của Lưu Khiết đến.

Lưu Khiết cầm điện thoại ra, gọi điện cho bạn trai. Kết quả, bạn trai nói công ty có chút việc, không đến được.

Đồng nghiệp ở nhà trẻ cũng tới hết rồi, lại đều biết rằng Lưu Khiết có một người bạn trai là con nhà giàu. Bữa tiệc này được tổ chức ở Yến Tân Lâu cao cấp nhất Hải Phòng, chi phí ở chỗ này chắc chắn đắt muốn chết.

Lúc này, nhân viên của nhà hàng Yến Tân Lâu lên hỏi Lưu Khiết: "Cô Khiết, có thể lên đồ ăn chưa ạ?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện