Chàng Rể Tỷ Phú

Tôi muốn báo đáp anh


trước sau

Sau khi Triệu Hùng ăn xong cơm, rửa xong bát, đang ngồi nghịch điện thoại trên ghế sô pha, xem một chút thời sự. Điện thoại kêu lên một tiếng, nhìn thấy Lâm Thảo gửi tin nhắn đến.

Trong tin nhắn viết bảo bản thân đi đến khách sạn đối diện nhà trẻ.

Triệu Hùng tưởng là Lâm Thảo lại gặp phải chuyện phiền phức gì.

Cô Lâm Thảo này, con người vô cùng tốt bụng lại rất hiếu thảo, hơn nữa cũng lại là cô giáo của con gái. Vậy nên Triệu Hùng mới đưa tay ta trợ giúp Lâm Thảo.

Triệu Hùng nhắn tin lại cho Lâm Thảo, nói: "Được, tôi sẽ đến ngay!"

Sau khi gửi tin nhắn xong, Triệu Hùng thay quần áo, đi vào phòng con gái. Lý Thanh Tịnh đang chơi đùa với Dao Châu.

Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, anh ra ngoài một lát, cô Thảo vừa gửi tin nhắn cho anh, hình như gặp khó khăn gì đó."

Lý Thanh Tịnh biết hoàn cảnh gia đình nhà Lâm Thảo, cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của cô ta, dặn dò Triệu Hùng: "Vậy anh cẩn thận một chút, đừng có gây chuyện gì!"

"Anh biết rồi!"

Triệu Hùng hôn lên mặt Lý Thanh Tịnh và Dao Châu một cái. Sau đó vội vàng ra khỏi nhà.

Anh lái xe chạy đến khách sạn đối diện nhà trẻ.

Triệu Hùng đã là VIP của khách sạn này, vô cùng hiểu rõ về khách sạn này. Anh gọi điện thoại cho Lâm Thảo, hỏi đang ở phòng nào.

Cô ta nói cho Triệu Hùng đang ở phòng 516.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thảo loay hoay góc áo, bộ dạng không biết để tay vào đâu. Hai má cô trở nên vô cùng nóng, khuôn mặt đỏ bừng hết lên, bộ dạng xinh đẹp làm cho người khác cảm thấy yêu thương.

Lâm Thảo vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, dường như đang có con nai nhỏ đang nhảy "lọc cọc, lọc cọc" trong tim.

Triệu Hùng nhiều lần giúp đỡ cô ta, từ trước đến giờ cô ta đã thiếu Triệu Hùng gần một tỷ bảy.

Số tiền này, giống như một ngọn núi lớn ép xuống, làm cô ta không thể thở nổi. Mặc dù Triệu Hùng nói với cô ta rằng có thể từ từ trả, hoặc là đợi sau này có tiền rồi trả. Nhưng Lâm Thảo biết được bản thân không thể trả được.

Cô ta muốn dùng thân mình để báo đáp Triệu Hùng!

Vừa nghĩ đến việc này, Lâm Thảo liền mặt đỏ ửng, tim đập loạn xạ.

Cô ta vào phòng tắm, để cho dòng nước chảy lên người mình.

Triệu Hùng là người đàn ông đã có gia đình, Lâm Thảo không muốn phá hoại gia đình Triệu Hùng. Nhưng mà thực sự không thể nghĩ ra được cách nào khác, mới phải dùng cách này để báo đáp Triệu Hùng.

Sau khi Lâm Thảo tắm rửa xong, vừa thay xong áo tắm của khách sạn. Chợt nghe tiếng chuông cửa kêu lên "Đinh đinh".

Lâm Thảo không ngay lập tức mở cửa, trong lòng cô ta nổi lên một trận hỗn loạn, chợt nghe tiếng gõ cửa vội vã của Triệu Hùng từ ngoài cửa truyền đến.

"Cô Thảo, cô Thảo, cô ở đó không?"

Triệu Hùng cho rằng Lâm Thảo xảy ra chuyện rồi, mới cấp tốc mà chạy đến.

Lúc Lâm Thảo tham gia vào tiệc sinh nhật của Lưu Khiết, uống không ít rượu. Cô ta mượn rượu để lấy thêm can đảm, mới có thể nghĩ đến phương pháp như vậy để báo đáp Triệu Hùng.

Cuối cùng Lâm Thảo cố lấy dũng khí, mở cửa phòng ra.

Triệu Hùng nhìn thấy Lâm Thảo mặc áo tắm, tóc đang ướt nhỏ từng giọt, nhìn một vòng quanh phòng, không phát hiện có người nào khác. Không khỏi có chút kinh ngạc, hỏi Lâm Thảo: "Cô Thảo, cô bảo tôi đến đây, có chuyện gì vậy?"

"Anh cứ vào trước đi."

Sau khi Lâm Thảo để Triệu Hùng vào phòng, thuận tay khóa trái cửa phòng.

Triệu Hùng thấy mặt Lâm Thảo đỏ rực, còn khóa trái cửa. Trong lòng đã nghĩ đến sẽ có chuyện gì xảy ra rồi!

Ánh mắt Lâm Thảo si mê mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Triệu Hùng, đi đến bên cạnh Triệu Hùng, nhẹ giọng nói: "Anh Hùng, từ trước đến giờ tôi đã mượn anh mấy trăm triệu rồi. Cho dù tôi đi đến phòng khám của bác sĩ Hoa làm việc đi nữa, e rằng mười năm nữa cũng không thể trả được tiền cho anh."

"Không vội! Tôi cũng không đòi cô. Lúc nào cô có tiền thì lúc đó trả cho tôi là được."

"Anh Hùng, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy không yên ổn. Chúng ta không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, anh đã giúp tôi nhiều như vậy. Lâm Thảo tôi không thể không trả lại, nếu như anh không chê tôi, tôi rất vui lòng dâng cơ thể tôi cho anh. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không quấy nhiễu cuộc sống của anh và chị nhà." Nói xong đưa tay cởi áo tắm ra, vứt quần áo lên trên mặt đất.

Trong nháy mắt, hô hấp của Triệu Hùng trở nên gấp gáp, ngay lập tức bật dậy.
Lý trí đã nói với anh không được phép làm như vậy.

Dáng người Lâm Thảo nhỏ nhắn, cao tầm một mét sáu lăm. Tuyệt đối là kiểu phụ nữ khác biệt hoàn toàn với Lý Thanh Tịnh.

Nhưng không thể phủ nhận rằng dáng người của Lâm Thảo vô cùng đẹp. Đẹp đến nỗi không thể bắt bẻ được, nói lên một chút thì chính là hoàn mỹ.

Triệu Hùng thu lại suy nghĩ trong đầu mình, giúp Lâm Thảo nhặt áo tắm từ dưới đất lên, choàng lại lên người cô.

Lâm Thảo ngẩn người ra, khó hiểu mà nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, không phải là anh chê tôi đấy chứ? Tôi vẫn là trinh nữ đấy."

"Không, tôi không phải là chê cô! Mà là cô không nên dùng cách này để báo đáp tôi."

"Anh Hùng, đây đều là tôi cam tâm tình nguyện. Anh giúp tôi nhiều việc như vậy, tôi không thể nghĩ ra được có phương pháp nào có thể báo đáp anh được nữa, đây là cách duy nhất mà tôi có thể làm được. Anh yên tâm, tôi thực sự sẽ không phá hoại gia đình của anh." Lâm Thảo nhấn mạnh nói.

Triệu Hùng lắc đầu, nói với Lâm Thảo: "Cô ngốc này, tôi giúp đỡ cô, đồng cảm với cô, là bởi vì tôi quý trọng cô! Tôi cũng từng trải qua thời gian không có tiền, biết được mùi vị của việc không có tiền. Hiểu rõ một người phụ nữ như cô, không bố, không có người nhà giúp đỡ, lại phải chăm sóc mẹ đang ốm yếu không dễ dàng gì. Cô Thảo, tôi không cần cô báo đáp, lại càng không cần cô dùng cách này để báo đáp tôi. Cô làm như vậy không những là xem thường bản thân mà còn sỉ nhục tôi nữa!"

"Nhưng tôi…"

Triệu Hùng ngắt lời Lâm Thảo, nói: "Tôi hiểu rõ, cô là vì mượn hơn mấy trăm triệu của tôi mà buồn phiền. Từ hôm nay trở đi, toàn bộ số tiền tôi cho cô mượn đều xí xóa, sau này cô không cần cảm thấy có áp lực gì."

Ánh mắt Lâm Thảo tràn ngập sự kinh ngạc, không nghĩ tới số tiền hơn mấy trăm triệu mượn Triệu Hùng, bị anh nói một câu liền xem như xóa bỏ.

"Không, đã mượn của anh sẽ phải trả cho anh, số tiền đấy tôi nhất định sẽ trả."

"Không cần đâu! Số tiền đó cô không cần trả nữa. Trong lòng cô vẫn luôn canh cánh số tiền nợ đấy sẽ vô cùng mệt mỏi. Tôi không thiếu số tiền đó! Nếu như cô không tin, tôi có thể mở tài khoản ngân hàng ra cho cô xem." Nói xong, Triệu Hùng mở tài khoản ngân hàng của mình ra.

Khi nhìn thấy trong tài khoản có một chuỗi số không đếm hết được. Lâm Thảo không khỏi mà trợn mắt há mồm.

Trong tài khoản của Triệu Hùng, ít nhất cũng có mấy trăm ngàn tỷ.

Trời ơi! Từ trước đến giờ cô ta chưa từng thấy được nhiều tiền như thế!

Triệu Hùng cười nói với Lâm Thảo: "Cô Thảo, mong cô giúp tôi giữ bí mật. Bởi vì tôi có nhiều tiền như vậy, đến cả vợ tôi cũng không biết được. Cho nên tôi cũng không cần mấy trăm triệu đấy của cô. Cô cứ cố gắng làm việc đi! Sau này đừng nghĩ đến mấy trăm triệu đó nữa. Sau này đối tốt với bản thân hơn, không có tiền cứ nói với tôi. Cuộc sống cần phải có dũng khí, tiền chỉ là một vật cản trên cuộc đời mà thôi, chúng ta đánh đổ vật cản đấy đi. Cuộc sống sẽ trở nên ngày càng tốt hơn, tiền tự nhiên sẽ đến thôi! Về nhà sớm đi, mẹ cô còn đang ở nhà đợi cô đấy." Triệu Hùng nói xong, xoay người định đi.

Không ngờ tới Lâm Thảo vươn tới kéo tay Triệu Hùng lại, đợi Triệu Hùng xoay người, chỉ thấy Lâm Thảo kiễng chân, hôn lên miệng Triệu Hùng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện