Chàng Rể Tỷ Phú

Trọng Ảnh


trước sau

Sau khi Triệu Hùng nghe Từ Tử Hạm nói xong, không khỏi nhíu chặt lông mày.

Trên thực tế, anh và Từ Tử Hạm có quan hệ phục vụ.

Từ Tử Hạm là ngân hàng tư nhân chỉ chuyên phục vụ cho Triệu Hùng. Anh hoàn toàn không cần thiết phải quản chuyện này, nhưng con nhóc Từ Tử Hạm này vô cùng để bụng đối với chuyện của anh, là một cô gái hiền lành tốt bụng.

Từ Tử Hạm bà bạn trai Kỳ Minh Thành chia tay, anh chỉ là một mồi kíp dẫn nổ.

Kỳ Minh Thành là một sinh viên của một trường đại học danh tiến nhưng lại không muốn tiến lên, thấy bị ngăn cản là cam chịu, không hề có mục tiêu tương lai, khiến Từ Tử Hạm buồn lòng, hoàn toàn thất vọng với anh ta, đây mới là nguyên nhân thật sự.

Nghĩ như vậy, Triệu Hùng gửi một tin nhắn cho Từ Tử Hạm, nói: “Tôi sẽ giúp cô giải quyết.”

“Cảm ơn ngài Triệu.” Từ Tử Hạm gửi lại một tin nhắn cảm ơn.

Tình cảm là vấn đề riêng tư, cho dù đến đồn cảnh sát thì cũng là một chuyện đau đầu.

Bởi vậy mới có câu, thanh quan khó gãy việc nhà! Cảnh sát chỉ có thể giúp điều tiết, trước khi có cấu thành tộ cảnh sát sẽ không quản đến những chuyện này.

Buổi tối, Triệu Hùng và vợ Lý Thanh Tịnh bàn bạo xem có nên thuê một dì bảo mẫu để chăm sóc con gái không.

Về sau, Lý Thanh Tịnh sẽ tiếp quản nhà họ Đào, công việc của cô sẽ càng ngày càng bận rộn, có thể rút thời gian ra chơi với con gái một lúc đã là tốt lắm rồi, cơ hồ chuyện của con gái đều rơi trên người Triệu Hùng.

Mặc dù Triệu Hùng là tài xế, chắc chắn phải tỳ thời đưa đón Trần thiên Hà, đến lúc đó sẽ không có ai chăm sóc con gái.

Lý Thanh Tịnh cảm thấy lời nói của Triệu Hùng có đạo lý, nhà bọn họ bây giờ không thiếu tiền, mời một bảo mẫu đến đưa đón con gái, chăm sóc con gái là chuyện không thành vấn đề.

“Được rồi! Chuyện này giao cho anh, em chỉ có một yêu cầu, đó chính là dì bảo mẫu phải là người cẩn thận, đối xử tót với trẻ con, nếu có thể dạy học thêm cho Dao Châu thì càng tốt.”

Lý Thanh Tịnh là đang suy xét về góc độ dạy dỗ con gái, mà Triệu Hùng thì xem xét ở vấn đề an toàn. Anh định mời đến một người phụ nữ biết võ, vừa có thể chăm soc con gái lại vừa có thể bảo vệ con gái.

Mà người phụ hợp với cả yêu cầu của Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng thì thực sự rất khó tìm!

Đây không phải vấn đề có tiền hay không có tiền, mà là vấn đề có thể tìm được hay không tìm được, và có năng lực đảm nhiệm cong tác này hay không?

Cũng may, Lý Thanh Tịnh đã đồng ý chuyện này, nếu như sau này tìm được người thích hợp, giúp anh đưa đón con gái, khiến anh được giải phóng.

Triệu Hùng không có đem chuyện của cố vấn quản lý tài sản tư nhân Từ Tử Hạm nói cho Lý Thanh Tịnh nghe, ngược lại là nói chuyện Thẩm Nhã Lan sẽ tổ chức một buổi tiệc party và tối thứ tư cho Lý Thanh Tịnh nghe, hỏi cô có tham gia hay không?”

Lý Thanh Tịnh vừa nghe xong là biết là buổi tuổi của các công tử quý cô nhà giàu ở Hải Phòng, thế là cô lắc đầu nói không đi! Cô còn đang bị chuyện của công ty đè cho dẹp lép, mỗi ngày tan làm đều mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn nằm lì trên giường nghỉ ngơi.

Triệu Hùng nghe xong thì đau lòng nói: “Thanh Tịnh, công tỷ chỉ dựa vào mỗi mình em là không được, hay là em tìm một trợ thủ đắc lực đi? Dù sao em cũng có ý định tiếp quản nhà hai, em cũng khong thể phân thân chăm sóc cả hai được?”

“Ừm! Em cũng đã suy nghĩ qua vấn đề này. Chỉ là vẫn chưa gặp được người thích hợp, ở trong nội bộ cũng chưa gặp được người nào thích hợp để đề bạt. Quên đi, còn phải gặp người có năng lực nữa, thôi đợi gặp được người thích hợp rồi lại nói!”

“Nhưng việc em tiếp quản nhà họ Đào sắp xảy ra, vẫn phải tính toán cho hợp lý trước.” Triệu Hùng đề nghị với Lý Thanh Tịnh.

“Anh nói đúng, để em thử dán thong báo tuyển dụng một chút, được rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi, buổi tối còn phải đi luyện công đó.” Lý Thanh Tịnh thúc giục Triệu Hùng.

Nếu là lúc trước, Lý Thanh Tịnh đảm bảo sẽ coi chuyện Triệu Hùng đi luyện công là một chuyện vô cùng nhàm chán, sau khi tận mắt nhìn thấy Triệu Hùng đánh bại cô gái người sói xong, cô đã thay đổi ý nghĩ này, xem ra ông cụ Khổng kia thât sự là một người có bản lĩnh.

Nếu Triệu Hùng đã thích luyện võ, lại còn say mê, Lý Thanh Tịnh liền để anh tự do một mình.

Nửa đêm tỉnh dậy, Triệu Hùng mặc quần áo
đi ra ngoài.

Anh đã làm điều này mỗi ngày và đã tập thành thói quen.

Thời tiết dần dần vào thu, mùa thu phương Bắc có chút se lạnh.

Bước chân Triệu Hùng vững vàng đi tới công, điều khiến anh ngạc nhiên là Khổng Côn Bằng, ông cụ Khổng không có ở trong công viên.

Phải biết, cho dù là trời mưa hay trời nắng, ông cụ khổng lúc nào cũng đến trước Triệu Hùng, từ trước đến giờ chưa từng vắng mặt qua.

Triệu Hùng có chút kinh ngạc, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho ông cụ Khổng, điện thại kêu một lúc nhưng không có ai nghe máy, điều này khiến cho Triệu Hùng lo lắng ông cụ Khổng xảy ra chuyện gì.

Lúc này, từ sau lưng anh truyền đến một giọng nói.

“Ngài Hùng!”

Nghe thấy người gọi mình, Triệu Hùng dột nhiên xoay người lại, sau lưng cách anh năm sáu mét có một người trẻ tuổi mặc đồ đen.

Trong lòng Triệu Hùng khong khỏi sợ hai một phen, người này có thể đến gần anh mà khoong bị anh phát hiện, công lực cỡ này không thể khinh thường, ít nhất cũng phải cao thủ trong top hai mươi mới có thể làm được.

“Anh là ai?” Triệu Hùng hỏi người thnah niên mặc áo đen.

“Tôi gọi là Trọng Ảnh, ông cụ Khổng bảo tôi tới truyền lời cho cậu, ông ấy phải đi nơi khác làm việc, đại khái phải khoảng một tháng mới trở về, ông ấy dặn cậu phải chăm chỉ luyện võ, không được lười biếng, về sau tôi sẽ đến giám sát cậu!”

Triệu Hùng nghe Trọng Ảnh nói xong thì không khỏi nhí mày.

Anh chưa từng nghe ông cụ Khổng nói qua về người tên Trọng Ảnh này, tại sao bây giờ lại đột nhiên nhảy ra người tên Trọng Ảnh này, hơn nữa, ông cụ đi nới khác rốt cuộc là để làm cái gì?

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác cứ ám ảnh lấy Triệu Hùng.

Trọng Ảnh dường như đã nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng Triệu Hùng, nói với Triệu Hùng: “Thứ nhất, tôi không biết ông cụ Khổng đi nơi khác đẻ làm gì, thứ hai, tôi là ân nhân cứu mạng của cậu, nếu tôi muốn gât bất lợi cho cậu thì đã sớm ra tay từ lâu rồi.”

“Anh đã cứu tôi?” Triệu Hùng nghe xong thì giật nảy mình, hỏi: “Lúc nào?”

Vẻ mặt Trọng Ảnh lạnh nhạt nói một câu: “Trong lúc đón con gái của cậu, cậu ngủ trên xe.”

Triệu Hùng đột nhiên nhớ ra, ngày hôm đó nah ngủ trên xe, có hai tên côn đồ muốn gây bất lợi cho anh, lúc nah xuống xe, hai tên con đồ đã ngã trên mặt đất. từ lúc đó trở đi, lúc Triệu Hùng đi đón con gái rất ít khi ngủ trong xe, thay vào đó thường đến khách sạn đối diện nhà trẻ. Không ngờ rằng người cứu anh lại là người tên Trọng Ảnh trước mắt.

Sau khi biết Trọng Ảnh đã từng cứu mình, Triệu Hùng sinh ra ấn tượng tốt với Trọng Ảnh.

“Cảm ơn anh, người anh em! Tôi gọi là Triệu Hùng, nếu anh có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, chỉ cần Triệu Hùng tôi có thể giúp thì nhất định sẽ cố hết sức.”

“Không cần, tôi chỉ đến đây đẻ giám sát cậu luyện công. Cho nên, từ hôm nay trở đi, cậu không cần phải luyện một mình, tôi luyện với cậu!”

“Anh muốn luyện với tôi?” Triệu Hùng giật mình hỏi.

Trọng Ảnh khẽ gật đầu, nói: “Công phu của cậu tiến bộ đến trình độ nào, tôi biết rất rõ ràng. Nếu như cậu không thực chiến, cho dù cậu có luyện tập bao nhiêu lâu thì cũng chỉ là đàm binh trên giấy, cùng luyện, ý tứ chính là thực chiến, chỉ có thực chiến mới có thể khiến cậu nhanh chóng tăng tu vi công phu.”

Mọt mình Triệu Hùng luyện tập thì cũng cảm thấy nhàm chán, có người cùng luyện tập với mình thì cũng tốt!

Người này không hổ danh gọi là Trọng Ảnh, đến vô ảnh, đi vô tung, còn luôn xuất thần nhập quỷ, khó rách được gọi là Trọng Ảnh.

Trọng Ảnh ném cây roi dài trong tay cho Triệu Hùng, nói: “Tôi biết cậu am hiểu sử dụng roi dài. Tới đi! Hãy sử dụng hết kỹ năng cậu học được ra đi!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện