Chàng Rể Tỷ Phú

Đừng nói chuyện với người lạ


trước sau

Một làn khói dày đặc bốc lên từ phía bên hông trường mẫu giáo, là do đống chất bẩn chưa kịp xử lý, mà phía trên đống chất bẩn đó không xa chính là đường dây điện, nên rất dễ xảy ra chập điện dẫn đến cháy nổ.

Sau khi bảo vệ của trường mẫu giáo phát hiện ra đám cháy đã khởi động chuông báo cháy.

Trong tích tắc, tiếng chuông vang lên khắp trường mẫu giáo.

Bình thường, trường mẫu giáo cũng có các buổi luyện tập phòng cháy chữa cháy, vì vậy tố chất tâm lý của các giáo viên ở đây đều rất tốt, mọi người theo thứ tự hướng dẫn bọn trẻ tập hợp về hướng sân chơi.

Một số trẻ em trong các lớp nhỏ đã bị dọa cho sợ hãi, chúng bắt đầu khóc lớn lên.

Hiệu trưởng cầm theo chiếc loa bắt đầu nói vào đó, rằng giáo viên các lớp nhất định phải chăm sóc học sinh của lớp mình cho thật tốt.

Sau khi người phụ nữ châm lửa xong thì nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường. Cô ta vòng qua một phía khác, nhẹ nhàng xoay người, rất nhanh đã lẻn vào trong trường.

Ngay khi người phụ nữ đó chuẩn bị tiến vào sân chơi liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trên: “Sao thế? Châm lửa xong rồi thì muốn chạy sao?”

Người phụ nữ ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trên cây.

Vẻ mặt của người phụ nữ lập tức biến đổi, người đàn ông này có thể không một tiếng động xuất hiện bên cạnh cô ta mà không bị cô ta phát hiện ra, rõ ràng là một cao thủ.

“Anh là ai vậy?” Người phụ nữ lạnh lùng hỏi.

Trọng Ảnh từ trên cây nhảy lên một cái, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nói: “Cô nói cho tôi biết cô là ai trước đã. Sau đó tự nhiên tôi sẽ nói cho cô biết tôi là ai!”

“Hừ! Nếu như anh không nói thì đừng có trách tôi ra tay tàn nhẫn.”

Người phụ nữ vừa kéo chiếc nhẫn trên tay, rút ra một sợi dây thép mỏng dài khoảng bốn mươi cm.

Loại dây thép mỏng này nếu thắt lên cổ người khác thì vô cùng dễ dàng lấy đi tính mạng của người đó.

Người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng, sau đó lao về phía người đàn ông. Khi mà mắt thấy sắp đánh đến chỗ Trọng Ảnh thì Trọng Ảnh đã biến mất, nơi đó chỉ còn lại là khoảng trống.

“Này! Cô ra tay vẫn chưa đủ điêu luyện đâu nhé!” Giọng nói của Trọng Ảnh truyền đến từ phía sau lưng.

Người phụ nữ quay đầu, giơ chân đá về phía khuôn mặt của Trọng Ảnh.

Trọng Ảnh vươn tay nắm chặt lấy mắt cá chân của người phụ nữ, dùng sức kéo về phía trước, trực tiếp kéo hai chân người phụ nữ đó tạo thành một đường thẳng.

Người phụ nữ dùng sợi dây thép trong tay, đánh về phía bắp chân của người đàn ông.

Người đàn ông nghiêng mình né tránh, một chân đá lên phần vai của người phụ nữ, đạp người phụ nữ ngã xuống dưới đất.

Người phụ nữ này là một cao thủ trong Nhân bảng, mà Trọng Ảnh là cao thủ trong địa bảng, thực lực của hai người có sự khác biệt rất rõ ràng.

Trọng Ảnh chậm rãi bước đến gần người phụ nữ, lạnh lùng nói: “Cô không phải là đối thủ của tôi.”

Người phụ nữ không trả lời, điên cuồng tấn công về phía Trọng Ảnh.

Tuy nhiên, Trọng Ảnh quá mạnh, anh ta đưa tay túm lấy tóc của người phụ nữ, nâng gối đá vào phần bụng dưới của người phụ nữ.

Gương mặt người phụ nữ hiện lên vẻ thống khổ, cô ta đau đớn ngã quỵ xuống mặt đất.

Trọng Ảnh tiến lên phía trước niêm phong huyệt đạo của người phụ nữ, sau đó đưa cô ta bước về phía cổng trước của trường mẫu giáo.

Lâm Thảo đang hướng dẫn những đứa trẻ trong lớp của mình, thấy Triệu Hùng đột nhiên xông vào, thì không khỏi cảm thấy giật mình.

“Anh Triệu Hùng, sao anh lại đến đây?”

“Cô giáo Lâm Thảo, có kẻ đã phóng hỏa ở trường mẫu giáo.”

“Chúng tôi biết rồi, bảo vệ đã bật chuông báo cháy lên rồi.”

“Không, ý của tôi là, có kẻ đã rắp tâm phóng hỏa. Cô đưa Dao Châu cho tôi, tôi lo lắng sẽ có chuyện gì đó xảy ra với con bé.”

Triệu Hùng không dám nói thẳng với Lâm Thảo, kẻ phóng hỏa là nhắm vào con gái của anh mà đến.

Mối quan hệ giữa Lâm Thảo và Triệu Hùng rất tốt, vào lúc này, có người có thể chia sẻ với cô ta thì cô ta càng có thêm sức lực để tập trung chăm sóc cho những đứa trẻ khác, vì vậy liền đưa Triệu Dao Châu đến bên cạnh Triệu Hùng.

Dao Châu chớp chớp đôi mắt to dễ thương của mình, cô bé hỏi Triệu Hùng: “Bố, sao bố lại đến đây?”

“Bố con thần cơ diệu toán, đoán trước được trường mẫu giáo của con sẽ xảy ra hỏa hoạn.”

“Hừ! Nói dối.” Dao Châu bĩu môi nói: “Nếu bố mà biết coi bói thì bố có biết ai là kẻ đã phóng hỏa không?”

“Một người phụ nữ! Đó, con xem, người đó đến rồi kìa.” Triệu Hùng chỉ về phía người phụ nữ đang được Trọng Ảnh đưa tới cách đó không xa.

Dao Châu không quen biết Trọng Ảnh, nhưng đã từng nghe thấy tên của người đó.

Triệu Hùng nói với con gái mình, rằng người đàn ông bắt được kẻ phóng hỏa chính là người chú “Trọng Ảnh” luyện võ cùng cô bé hàng ngày.

Sau khi Dao Châu nghe thấy thế liền vui mừng nói: “Bố,
thế chú “Trọng Ảnh” đó cũng là đại anh Triệu Hùng rồi.”

“Đương nhiên rồi! Chỉ cần là người dám bắt kẻ xấu thì đều là đại anh Triệu Hùng.”

Trọng Ảnh đem theo người phụ nữ đã phóng hỏa, đến bên cạnh Triệu Hùng hỏi: “Triệu Hùng, anh dự định xử lý người phụ nữ này thế nào?”

“Cô ta thú nhận rồi sao?” Triệu Hùng hỏi.

“Chưa! Nhưng mà, trên cánh tay của cô ta có một ký hiệu đặc biệt, có lẽ là người của tổ chức khủng bố.”

Triệu Hùng đề nghị: “Giao cho cảnh sát đi!”

“Cũng được!” Trọng Ảnh gật đầu.

Triệu Hùng lấy điện thoại ra, ấn số gọi cho Trương Cầm của cục cảnh sát thành phố.

Gần đây Trương Cầm liên tục lập công, và có mối quan hệ không thể tách rời với Triệu Hùng.

Mỗi lần Triệu Hùng bắt được kẻ xấu là sẽ giao cho Trương Cầm xử lý.

Sau khi Trương Cầm nhận được điện thoại của Triệu Hùng liền nói sẽ lập tức tới đó.

Lúc này, hiệu trưởng trường mẫu giáo cũng đã bước đến.

Lâm Thảo giới thiệu Triệu Hùng với hiệu trưởng, nói anh là phụ huynh của học sinh Triệu Dao Châu.

Dao Châu vừa mới giành được giải thưởng của chương trình “Ngôi sao thiếu nhi tài năng”, vì vậy hiệu trưởng rất thích Dao Châu. Vừa nghe thấy Triệu Hùng là bố của Dao Châu, hơn nữa bạn anh cũng là người đã bắt được kẻ phóng hỏa liền cảm ơn Triệu Hùng không ngừng.

Triệu Hùng cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ biết tỏ vẻ đồng ý, không dám nói kẻ phóng hỏa nhắm đến con gái mình mà tới.

Sau khi Trương Cầm đến nơi, Triệu Hùng gọi cô ấy sang một bên, và nói cho cô ấy biết về lai lịch của người phụ nữ. Bảo Trương Cầm thẩm vấn người phụ nữ này kỹ một chút.

Lúc này, đám cháy bên ngoài trường mẫu giáo đã được dập tắt.

Vụ cháy lớn này như một hồi chuông cảnh tỉnh toàn bộ trường mẫu giáo, nhưng nó cũng đã góp phần giúp kiểm tra trình độ của các giáo viên khi gặp phải vụ cháy.

Hiệu trưởng vô cùng hài lòng với kết quả xử lý sự việc lần này.

Triệu Hùng nói chuyện với hiệu trưởng thêm một lúc, liền dẫn theo con gái rời khỏi trường mẫu giáo trước.

Triệu Hùng không dám nói với con gái anh, rằng trận hỏa hoạn ngày hôm nay là nhắm vào cô bé. Anh dùng phương thức nói bóng nói gió để nói với con gái mình: “Dao Châu, mấy ngày này con tuyệt đối không được ở cùng với người lạ. Hiện nay có rất nhiều kẻ xấu, chuyên bắt cóc trẻ con.”

Vừa nghe thấy thế, Dao Châu lập tức cảm thấy sợ hãi, nói: “Bố, bố cứ yên tâm! Con đảm bảo sẽ không nói chuyện với người lạ.”

“Ừ! Nhớ là nếu có chuyện gì thì phải đi tìm cô giáo Thảo, bảo cô giáo gọi điện thoại cho bố. Còn nữa, khi trở về thì tải phần mềm định vị lên đồng hồ của con, bố muốn duy trì liên lạc với con mọi lúc.”

“Con biết rồi bố!”

Hiện nay, việc liên hệ giữa con cái và bố mẹ rất thuận tiện, đều có đồng hồ định vị.

Bố mẹ dùng phần mềm trên điện thoại lập tức có thể nhìn thấy phạm vi hoạt động của con cái. Chỉ cần vượt ra khỏi phạm vi hoạt động thì sẽ tự động báo cảnh sát.

Triệu Hùng lo lắng vợ anh Lý Thanh Tịnh cũng sẽ xảy ra chuyên, sau khi đón Dao Châu xong liền đi đón Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đã dời lại rất nhiều công việc, chỉ để tan làm sớm.

Vừa rời khỏi công ty đã nhìn thấy Triệu Hùng dựa người trước xe. Anh cầm một bó hoa hồng đỏ rực trên tay, cô không nhịn được nghiêm khắc hỏi: “Anh làm gì thế? Buổi sáng tặng một bó hoa còn chưa đủ, buổi tối còn tặng một bó nữa sao?”

“Theo đổi bạn gái mà, nhất định phải bỏ ra thì mới có thu hoạch. Tặng em, người vợ xinh đẹp của anh!”

“Đừng gọi vợ, một tiếng vợ này của anh đã phá vỡ không khí lãng mạn này rồi.”

“Vậy thì gọi là gì?”

Lý Thanh Tịnh chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, cười một cách tinh nghịch, nói: “Anh tự nghĩ đi!...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện