Sau khi Triệu Hùng ra khỏi cửa thì bắt ngay một chiếc taxi, đi đến tập đoàn Khải Thời.
Ở trên xe, anh gọi điện cho người phụ trách chi nhánh của tập đoàn Khải Thời ở thành phố Hải Phòng là Trần Thiên Trung.
"Bác Trung, bác làm thế nào vậy, không phải cháu đã nói giao dự án đó cho Thanh Tịnh làm rồi sao?
"Cậu chủ, tôi đã giao rồi mà!"
"Nhưng sao Thanh Tịnh đi ký hợp đồng thì lại không thành công?"
"Chuyện này..." Trần Thiên Trung nói: "Tôi gọi điện thoại hỏi ngay đây."
Trần Thiên Trung đang muốn cúp máy thì bỗng nghe Triệu Hùng nói một câu: "Còn nữa, sản nghiệp ba tỉnh Đông Bắc của tập đoàn Khải Thời đã thuộc về cháu, giờ công ty phải đổi tên đi."
"Đổi tên à? Được chứ! Giờ chi nhánh công ty ở ba tỉnh Đông Bắc đều là của cậu cả, đương nhiên là có thể đổi tên rồi."
Triệu Hùng suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy đổi thành tập đoàn Hùng Quang đi."
Trần Thiên Trung đoán ngay được ý nghĩa mà Triệu Hùng nói, ông đáp: "Được, tôi sẽ sai người đi làm ngay."
Lúc đó tài xế taxi vừa lái xe vừa quay lại nhìn Triệu Hùng đang ngồi ở ghế sau, cười nhạo báng: "Người anh em này, cậu cũng nói phét quá đấy."
"Sao nào?" Triệu Hùng cau mày hỏi.
Tài xế taxi cười nói: "Ai mà chẳng biết tập đoàn Khải Thời ở ba tỉnh Đông Bắc đều thuộc về Trần Thiên Trung.
Cậu lại nói sản nghiệp đó đều là của cậu, sao cậu không nói toàn bộ ba tỉnh miền Đông Bắc đều là của cậu hết cả đi."
Triệu Hùng cười nói với tài xế taxi: "Bác tài này.
Vừa rồi tôi gọi điện thoại, nói đổi tên tập đoàn Khải Thời thành tập đoàn Hùng Quang đấy, bác cứ chờ xem tập đoàn Khải Thời có đổi tên không nhé."
"Được thôi.
Nếu tập đoàn này đổi tên thật, sau này Vương Hải tôi sẽ gọi cậu là anh cả."
Triệu Hùng thấy Vương Hải này cũng là một ông chú trung niên bốn mươi rồi, nếu gọi mình là “anh” thật thì mình cũng già thêm mấy tuổi.
Anh kết bạn Zalo với Vương Hải rồi cười nói: "Gọi anh thì không cần đâu.
Nếu thua ông trả tiền đi xe cho tôi là được."
Đến tập đoàn Khải Thời rồi, Triệu Hùng thanh toán tiền xe qua Zalo.
Anh có thẻ ngân hàng với ba trăm năm mươi tỷ mà Trần Thiên Trung mới chuyển, cho nên bây giờ trong túi có tiền rồi, muốn tiêu như thế nào thì tiêu.
Chỉ là anh chưa thể bộc lộ thân phận thật sự của mình trước mặt vợ Lý Thanh Tịnh được.
Lý Thanh Tịnh ngồi trước cửa tập đoàn Khải Thời chờ Triệu Hùng, cô không ôm bất cứ hy vọng nào với anh nữa, chỉ muốn anh sẽ cho cô câu trả lời.
Ngay khi cô đang đợi chờ trong bàng hoàng lo lắng, Mai Lệ Thủy đã dẫn Bảo Hoàng, quản lý phòng quảng cáo vội vã đi ra.
Bảo Hoàng khoảng tầm ba mươi tuổi, đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, nhìn có vẻ khá là văn nhã.
Nhưng trên thực tế anh ta chỉ là một kẻ giả vờ quân tử nghiêm trang đạo mạo mà thôi.
Vừa nãy Mai Lệ Thủy nhận được điện thoại của phó tổng giám đốc Hồ Dân, nói công ty thiết kế bao bì đóng gói đã tới rồi.
Cũng dặn dò Mai Lệ Thủy ra ngoài đón trước, bên này ông ta còn bận tiếp khách hàng, sẽ đi ra ngay.
Không khó để nhận ra Hồ Dân coi trọng việc này như thế nào.
Sau khi ra khỏi công ty, Mai Lệ Thủy thấy Lý Thanh Tịnh còn bồi hồi trước cửa, cô ta tức giận mà không có chỗ phát tiết, thế là kéo Bảo Hoàng sang nổi nóng với Lý Thanh Tịnh.
Mai Lệ Thủy chỉ vào Lý Thanh Tịnh rồi lớn tiếng nói: "Lý Thanh Tịnh, cô có biết xấu hổ không hả? Tôi đã nói tập đoàn Khải Thời sẽ không hợp tác với cô rồi.
Cô còn không biết xấu hổ đứng ở đây làm gì? Tôi nói cho cô biết, cho dù hôm nay cô có quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi cũng không đồng ý hợp tác với công ty của cô đâu."
Bảo Hoàng cảm thấy Lý Thanh Tịnh rất quen mặt, suy nghĩ hồi lâu anh ta mới nhớ ra.
Trước đây cô gái xinh đẹp này từng tới đây tìm mình, cũng từng từ chối sử dụng quy tắc ngầm.
Giờ Mai Lệ Thủy trở thành cấp trên của Bảo Hoàng, để nịnh bợ Mai Lệ Thủy, Bảo Hoàng còn cười lạnh với Lý Thanh Tịnh: "Hóa ra là cô à?"
"Quản lý Hoàng, anh biết cô ta sao?" Ánh mắt Mai Lệ Thủy nhìn về phía Bảo Hoàng.
Bảo Hoàng gật đầu nói: "Trước kia cô gái này từng đi tìm tôi, muốn hợp tác với chúng ta nhưng bị tôi từ chối.
Giám đốc Thủy không biết đấy chứ, lúc ấy cô ta còn dụ dỗ tôi, may mà lập trường của tôi kiên định nên mới không đồng ý."
Mai Lệ Thủy cười lạnh với Lý Thanh Tịnh: "Lý Thanh Tịnh à, không ngờ cô lại là người như vậy đấy.
Tôi còn tưởng mấy năm qua công ty của cô không tệ lắm, hóa ra là nhờ bán thân à."
"Mấy người thối lắm." Lý Thanh Tịnh không nhịn được mà nói tục, cô nói với Bảo Hoàng: "Quản lý Hoàng, rõ ràng là anh quấy rối tôi, giờ anh lại ngậm máu phun người, lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen.
Tập đoàn Khải Thời có mấy người như các anh, không hợp tác nữa cũng được."
Lý Thanh Tịnh giận đến mức cả người run lên, xoay người định đi.
Không ngờ Mai Lệ Thủy lại nói tiếp: "Lý Thanh Tịnh à, chỉ e là cô đã cắm sừng cho chồng mình từ lâu rồi đấy nhỉ?"
Lý Thanh Tịnh quay đầu lại, trừng mắt nhìn Mai Lệ Thủy, cô nói: "Mai Lệ Thủy, cô lặp lại lần nữa thử xem? Xem tôi có xé nát cái miệng của cô ra không?"
"Tôi nói, cô đã cắm sừng cho chồng mình từ lâu rồi." Mai Lệ Thủy đâu sợ sự đe dọa của Lý Thanh Tịnh, cô ta gằn từng chữ, đả kích Lý Thanh Tịnh.
Làm như vậy khiến cho Mai Lệ Thủy cảm thấy