Nông Ngọc đưa Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến chỗ Lâm Thảo đón con gái trước.
Dao Châu đã ngủ mất rồi.
Triệu Hùng luôn bế con gái trong lòng, cẩn thận chăm sóc cô bé, sợ cô bé tỉnh giấc.
Lý Thanh Tịnh thấy vậy, trong lòng cũng tràn đầy ấm áp.
Lúc trước Triệu Hùng chỉ là một tên nghèo hèn không có tiến bộ, nhưng anh không phải là người lăng nhăng.
Anh đối với con gái rất tốt, cũng chăm sóc mình rất tốt.
Đây cũng là lý do mà Lý Thanh Tịnh không muốn ly hôn với Triệu Hùng.
Sau khi về nhà, Nông Ngọc dựng xe xong thì rời đi luôn.
Lý Thanh Tịnh lấy từ trong tủ lạnh ra một cốc nước lạnh đưa cho Triệu Hùng, Triệu Hùng uống một hớp nhìn Lý Thanh Tịnh rồi hỏi: “Vợ à, có phải em có chuyện muốn nói không?”
Lý Thanh Tịnh gật đầu, nói với Triệu Hùng: “Hôm nay anh đua xe thằng Hán Vân Hiển ba tỷ rưỡi, em định lấy ba tỷ rưỡi này trả cho ông Trung, anh có ý kiến gì không?”
“Cái này...”
Triệu Hùng do dự một lúc, trong lòng nghĩ rằng từ chối cũng không có lợi gì, nên gật đầu đồng ý.
Như thế cũng tốt, anh có thể lấy lại sự tự do của mình.
“Vậy anh đến công ty của em giúp em nhé? Tạm thời em cũng không tuyển được người thích hợp.
Em thấy anh rất thích hợp với việc kinh doanh, anh đến giúp em điều hành công việc nhé!”
“Điều hành công việc?”
Triệu Hùng nghe vậy, kinh ngạc đến suýt chút nữa rớt hàm.
Muốn một người đứng phía sau Tập đoàn Hùng Quân như anh đến công ty thiết kế bao bì của vợ mình để điều hành công việc, quả thật là không biết trọng dụng nhân tài.
Nhưng Triệu Hùng nghĩ, mình đến công ty Lý Thanh Tịnh làm việc, thì có thể nhân cơ hội này để cải thiện mối quan hệ giữa hai vợ chồng.
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng gật đầu đồng ý: “Cũng được.
Vậy ngày mai anh đưa tiền cho ông Trung trước rồi nói tiếp nhé.”
Ngày hôm sau là thứ sáu, nhưng đối với công ty của Lý Thanh Tịnh mà nói, căn bản không có ngày cuối tuần.
Cuối tuần cũng luôn phải tăng ca để hoàn thành các đơn hàng cho khách hàng.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Triệu Hùng lái xe đưa Lý Thanh Tịnh đến biệt thự của Trần Thiên Trung.
Sau khi Lý Thanh Tịnh đến biệt thự của Trần Thiên Trung, cảm thấy thật đáng tiếc vì chưa được xem đủ.
Tối qua tại bữa tiệc của Dư Tuấn Kiệt, Lý Thanh Tịnh cảm thấy biệt thự nhà họ Dư đã đủ ấn tượng rồi.
Nhưng so với biệt thự của Trần Thiên Trung vẫn là một đẳng cấp khác.
Lý Thanh Tịnh giống như một bà già lần đầu tiên bước vào nơi lộng lẫy như vậy, thỉnh thoảng nhìn trái liếc phải.
Trước khi đến, Triệu Hùng đã thông báo cho Trần Thiên Trung biết.
Cho nên Trần Thiên Trung biết Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh sắp đến.
Trần Thiên Trung đang tươi hoa mà mình tự trồng thì thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến, ông giơ tay ra chào hỏi hai người.
Triệu Hùng dẫn Lý Thanh Tịnh đến trước mặt Trần Thiên Trung, thấy trong tay Lý Thanh Tịnh có cầm một chiếc vali, bên trong là ba tỷ rưỡi mà Triệu Hùng thắng được tối qua.
Trần Thiên Trung ngẩng đầu nhìn Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, cười nói: “Hai người đến rồi à.”
“Chào ông Trung.”
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đồng thanh chào Trần Thiên Trung.
Trần Thiên Trung gật đầu nói: “Ngồi đi.”
Ông gọi người giúp việc đến pha một bình trà thơm ngon, cố ý hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, đây là vợ cậu sao?”
“Ông Trung, cô ấy tên là Lý Thanh Tịnh.” Triệu Hùng giới thiệu với Trần Thiên Trung.
Ánh mắt Trần Thiên Trung rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh hỏi: “Ông nội cô là Lý Hữu Chiến đúng không?”
“Đúng.”
Lý Thanh Tịnh gật đầu nghi ngờ hỏi: “Ông Trung, lẽ nào ông quen biết ông nội cháu sao?”
Trần Thiên Trung gật đầu: “Có thể nói, tôi với ông nội cô là bạn cũ của nhau.
Tôi có thể nói rõ với cô, nếu như không phải nể mặt ông nội cô, tôi đã hủy bỏ hợp tác với nhà họ Đào từ lâu rồi.
Mẹ cô gả cho nhà họ Lý, việc làm ăn của nhà họ Đào mới phát triển như thế, không phải là do nhà họ Đào làm ăn lợi hại, mà là tôi nể mặt ông nội cô, luôn giúp đỡ nhà họ Đào.”
Lý Thanh Tịnh nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, không ngờ Trần Thiên Trung còn có quan hệ như vậy với ông nội mình.
Cô nghi ngờ hỏi: “Ông Trung, thứ lỗi cho cháu hỏi thẳng, vậy sao ông lại không giúp nhà họ Lý, mà lại đi giúp nhà họ Đào vậy?”
Trần Thiên Trung giải thích nói: “Ông nội cô là một người rất cứng đầu, ông ấy không để tôi giúp.
Hơn nữa, bố cô Lý Quốc Lâm cũng không phải là người biết kinh doanh, cho dù tôi có giúp đỡ, nhà họ Lý của cô cũng chỉ có thể kinh doanh như vậy.
Cho nên, tôi mới không giúp đỡ nhà họ Lý.
Trước kia giúp đỡ nhà họ Đào là bởi vì mẹ cô đã gả cho bố cô.
Lúc đầu nhà họ Đào cũng rất coi trọng mối quan hệ này, cho nên mới gả mẹ cô cho nhà họ Lý.”
Cho đến hôm nay Lý Thanh Tịnh mới biết được toàn bộ câu chuyện.
Có điều đây đều là chuyện của nhà họ Đào, không liên quan gì đến Lý Thanh Tịnh cả.
Lý Thanh Tịnh mở vali, chỉ vào xấp tiền bên trong, nói với Trần Thiên Trung: “Ông Trung, trong đây là ba tỷ rưỡi, cảm ơn ông đã giúp đỡ chúng cháu trong lúc chúng cháu khó khăn nhất! Cháu trả số tiền này lại cho ông, cháu không muốn để Triệu Hùng làm tài xế cho ông nữa.”
“Ồ?”
Trần Thiên Trung nhướng mày, cười nói với Lý Thanh Tịnh: “Cô Tịnh, cô phải biết, cả thành phố Hải Phòng này, người muốn làm tài xế cho tôi còn nhiều hơn cá diếc.
Tôi không biết, tại sao cô lại muốn cậu ta nghỉ công việc lái xe này.
Tuy hai người đã trả lại tôi ba tỷ rưỡi, nhưng cô phải biết, tôi không hề thiếu chút tiền này.
Tôi