Lý Diệu Linh nhìn thấy Triệu Hùng đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp, cô vốn là người nóng tính, hai lần trước bắt được Triệu Hùng cùng với một người phụ nữ khác ăn ba ba, lúc này, có mặt chị của mình Lý Thanh Tịnh, nào còn có thể nhịn được.
Lý Diệu Linh nổi giận đùng đùng đi đến chỗ Triệu Hùng và Phan Ngọc Anh.
“Triệu Hùng!”
Triệu Hùng nghe thấy tiếng cô em vợ Lý Diệu Linh kêu to thì quay người lại, ngay ở lúc anh đang ngẩn người, sửng sốt, Lý Diệu Linh đã kích động tát vào khuôn mặt xinh xắn của Phan Ngọc Anh.
Một tay Lý Diệu Linh chống nạnh, một tay chỉ vào Phan Ngọc Anh mắng: “Đồ hồ ly tinh, dám quyến rũ, dụ dỗ anh rể của tôi?”
Triệu Hùng lúc này mới chú ý tới vợ mình Lý Thanh Tịnh đang đứng cách đó không xa.
Anh không ngờ rằng, chị em nhà họ Lý sẽ đi đến phòng tập múa vào lúc này.
Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng còn đang ngẩn người, thì giơ bàn tay với các ngón tay thon dài, nhỏ nhắn, mềm mại lên muốn tát vào mặt anh.
Triệu Hùng nắm chặt lấy cổ tay trắng bóc của Lý Diệu Linh, lớn tiếng quát cô: “Diệu Linh, đủ rồi!”
“Anh…Anh dám gào to với tôi?” Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng trừng lớn đôi mắt nhìn cô ấy, tuy vẻ ngoài của cô ấy mạnh mẽ, nhưng bên trong lại yếu ớt, nên cô ấy liền quay đầu nhìn chị mình Lý Thanh Tịnh hô to xin giúp đỡ.
“Chị, anh Hùng hung dữ với em!”
Vẻ mặt của Lý Thanh Tịnh lạnh như băng, đôi chân thon dài, xinh đẹp bước đi đến chỗ bọn họ.
Triệu Hùng có thể không sợ cô em vợ Lý Diệu Linh, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ vợ mình Lý Thanh Tịnh.
Lý Diệu Linh chạy đến bên cạnh Lý Thanh Tịnh, đã có chị gái làm chỗ dựa, liền làm nũng, mách.
“Chị! Triệu Hùng rõ là càng ngày càng càn rỡ rồi, anh ấy dám hung dữ với em!”
“Em câm miệng!” Lý Thanh Tịnh quát em gái.
Lý Thanh Tịnh bẩm sinh đã có một loại khí chất của người làm lãnh đạo, đứng ở trên cao, Lý Diệu Linh cũng sợ người chị này, bị cô quát liền sợ đến mức ngay lập tức câm như hến, không dám mở miệng nói lời nào nữa.
Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh quở mắng cô em vợ, thì tươi cười nịnh nọt, lấy lòng, bắt đầu giải thích.
“Tịnh Tịnh, em nghe anh giải thích! Anh…”
“Anh cũng câm miệng cho tôi!” Lý Thanh Tịnh lạnh giọng quát Triệu Hùng.
Triệu Hùng tự biết mình đuối lý, nào dám cãi lại vợ.
Lý Thanh Tịnh quan sát cẩn thận, tỉ mỉ Phan Ngọc Anh, khẽ hé đôi môi đỏ mọng hỏi.
“Là cô giáo Anh đúng không?” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Vâng!” Phan Ngọc Anh đã đoán ra được thân phận của Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nói với Phan Ngọc Anh: “Cô là cô giáo dạy múa của con gái tôi, giờ này con gái tôi vẫn còn đang luyện múa ở bên trong, mà cô lại ở chỗ này ôm ấp chồng tôi, như thế này hình như không được thỏa đáng cho lắm có đúng không?”
“Bà Lý! Anh…”
“Anh trước đừng ngắt lời tôi!” Giọng nói của Lý Thanh Tịnh vô cùng mạnh mẽ.
cô tiếp tục nói.
“Phụ nữ phải học được cách biết rụt rè, đặc biệt là người phụ nữ có văn hóa, có tu dưỡng, thì càng phải rụt rè, cô hiểu ý của tôi chứ?”
Phan Ngọc Anh nào có thể nói lại được Lý Thanh Tịnh, bị mấy câu của Lý Thanh Tịnh làm cho miệng câm như hến, không nói được lời nào.
“Cô giáo Anh, cô theo tôi qua đây một chút!”
Lý Thanh Tịnh gọi một mình Phan Ngọc Anh đi.
Trong hành lang, chỉ còn lại hai người Triệu Hùng và cô em vợ Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh trừng mắt nhìn Triệu Hùng, lạnh lùng nói: “Triệu Hùng, tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất là nên chung thủy, một lòng một dạ với chị của tôi, bằng không, để tôi tóm được anh có quan hệ không bình thường với người phụ nữ nào khác, tôi nhất định sẽ khiến cho anh “răng rắc” (âm thanh của vật bị đứt đoạn, gãy, nứt).”
Triệu Hùng nhíu mày, không ngờ rằng cô em vợ Lý Diệu Linh sẽ có ý nghĩ ác độc như vậy.
“Cô nhóc này, em nên cố gắng học tập cho thật tốt đi, dính vào chuyện của anh với chị của em để làm gì?”
“Em chỉ có duy nhất một người chị này, đương nhiên là phải quan tâm rồi!” Lý Diệu Linh vô cùng tức giận.
Triệu Hùng phớt lờ cô em vợ, cô nhóc này một khi mà nổi lên tính bướng bỉnh, ương ngạnh thì quả thật là giống với mẹ vợ Đào Yên Hoa của mình.
Khoảng chừng mười mấy phút sau nhìn thấy Phan Ngọc Anh mang theo đôi mắt khóc đến sưng đỏ đi theo Lý Thanh Tịnh trở lại.
Lý Thanh Tịnh nói với Phan Ngọc Anh: “Cô giáo Anh, cô đi vào trong dạy múa cho con gái của tôi đi!”
“Vâng! Vậy mọi người cứ nói chuyện.” Phan Ngọc Anh liếc mắt nhìn Triệu Hùng một cái, rồi quay người đi vào phòng tập múa.
Ánh mắt của Lý Thanh Tịnh rơi vào trên người Triệu Hùng, Triệu Hùng vội vàng nịnh hót, lấy lòng, hỏi.
“Vợ, em với cô giáo Anh đã nói chuyện rõ ràng chưa?”
“Hừ! Đã nói chuyện rõ ràng rồi.”
Triệu Hùng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đã nói rõ ràng là tốt rồi, đã có thể chứng tỏ anh với cô ấy là trong sạch.”
Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Cô giáo Anh gặp chuyện, anh giúp cô ấy cũng không phải là việc gì đáng để chê trách cả, nhưng tại sao còn phải ôm ấp người ta?”
“Cái này… là cô giáo Anh chủ động ôm anh đấy chứ.
Anh cũng không thể để cho người ta không cảm nhận được sự ấm áp của xã hội, không thể vô tình mà từ chối người ta từ xa ngoài ngàn dặm được có đúng không?”
“Anh nói như là anh là người cao thượng, tốt đẹp lắm ý, còn không phải là anh muốn nhân cơ hội để chấm mút, chiếm lợi của người ta.”
Triệu Hùng giơ hai ngón tay lên thề: “Trời đất làm chứng, anh thật sự chỉ thuần túy là an ủi Phan Ngọc Anh, trong đầu tuyệt đối không hề có ý nghĩ nào khác.”
“Một chút cũng không có?”
“Cái này, khả năng chỉ có một chút xíu, bé téo tẹo tèo teo thôi!” Triệu Hùng cười ngượng ngùng, giải thích.
“Anh là một người đàn ông, nếu như nói không có một chút suy nghĩ ảo tưởng mơ màng, là giả, nhưng mà anh thật sự chỉ là an ủi người ta mà thôi.”
“Hừ!...”
Lý Thanh Tịnh nâng chân