Lục Tiểu Xuyên đã dẫn theo anh em nhà họ Ngũ đến bao vây Trần Văn Sơn và bố con Mã Thành Quân.
Mã Thành Quân ôm con gái và nói với Trần Văn Sơn: “Anh Trần, anh đừng quan tâm đến bố con chúng tôi nữa. Sau khi rời khỏi đây, anh hãy nhắn cho bố tôi. Nhờ anh nói rằng Mã Thành Quân bất hiếu, kiếp sau sẽ là con của ông ấy.”
“Đừng làm chuyện ngu ngốc, tôi sẽ không bỏ rơi ông đâu.”
“Nhưng cứ thế này thì chúng ta trốn không thoát. Nếu như anh không lo cho hai bố con chúng tôi thì vẫn còn có cơ hội.”
Ngay khi Mã Thành Quân vừa dứt lời thì ông ta nghe thấy một âm thanh lớn từ kho hàng số ba mươi bảy truyền đến. Sau đó trên bức tường nhà kho có một lỗ thủng lớn, Triệu Hùng dẫn theo Lãnh Ngạo đi vào trước.
Sau khi nhóm người của Triệu Hùng ẩn nấp thì họ đã bị chặn bởi đám người Trần Hoàng Vương. Nông Tuyền dẫn theo người của Liêu Minh chống lại Trần Hoàng Vương với đám người của Tây Giao, hai bên đuổi bắt chém giết nhau rất căng thẳng. Sau đó, Lãnh Ngạo tham gia vào trận chiến và ngay lập tức thay đổi tình thế.
Mặc dù Lãnh Ngạo không phải là người trong danh sách “Thần Bảng” nhưng Trần Văn Sơn nói rằng anh ta có sức mạnh nằm ở thứ hạng hai mươi trong Thiên Bảng.
Còn Trần Hoàng Vương đứng thứ ba mươi trong Thiên Bảng nên khi anh ta đối mặt với sự tấn công cùng một lúc của Lãnh Ngạo và Nông Tuyền thì nhanh chóng rơi vào thế bất lợi.
Đừng nhìn thấy thứ hạng của Nông Tuyền ở “vị trí thứ bảy mươi” trong danh sách xếp hạng trên Thiên Bảng mà khinh thường. Cậu ấy là kiểu người trời sinh gặp kẻ mạnh thì càng mạnh thêm. Ngay cả khi cậu ấy chiến đấu một mình với Trần Hoàng Vương thì anh ta cũng phải đánh với cậu ấy hơn ngàn chiêu thì mới phân định thắng bại. Hơn nữa thực lực của Lãnh Ngạo rất mạnh nên Trần Hoàng Vương nhanh chóng bị đánh bại. Anh ta bị hai người đánh tới tấp nên chịu không nổi đành phải dẫn đám người Tây Giao chạy tán loạn.
Những người khác trong Tây Giao chỉ là những cao thủ bình thường. Khi bọn họ đối mặt với những võ sĩ chuyên nghiệp như đám người Liêu Minh thì không cách nào bì kịp. Ngoài ra, Cao Mộc và Cao Kim của nhà họ Mã cũng được xếp hạng cao thủ trong “Địa Bảng” đã bị đánh cho thất điên bát đảo.
Tuy nhiên, chỉ có hơn một trăm ngàn người trên thế giới có tên trong danh sách Võ Thần Bảng. Lần này, Tây Giao phái một chi nhánh tiến vào có công lực gần như bằng với toàn bộ công lực của tất cả chi nhánh.
Triệu Hùng thấy anh đã nắm chắc phần thắng trong tay, vì vậy anh mới bảo Nông Tuyền dẫn người của Liêu Minh tấn công vào sâu bên trong nhưng không được phép rời khỏi nhà máy sản xuất thực phẩm tươi sống đông lạnh vì anh sợ sẽ bị mai phục bởi đám người Tây Giao. Thế là Triệu Hùng đã dẫn Lãnh Ngạo đến kho hàng số ba mươi bảy trước.
Sau khi đến kho hàng số ba mươi bảy thì phát hiện cửa kho đã bị khóa.
Trong tình thê cấp bách, Triệu Hùng nghĩ đến Ngọc Trai Sấm Sét trong thắt lưng Rồng Lân của anh, thứ này chẳng qua là một quả bom nhỏ.
Triệu Hùng tìm được một nơi rộng rãi, móc hạt Ngọc Trai Sấm Sét trong thắt lưng ra. Ngay lập tức nó đã phá vỡ một cái lỗ hổng lớn cao bằng nửa người trên vách nhà kho.
Lãnh Ngạo âm thầm tặc lưỡi, anh ta không ngờ rằng Triệu Hùng còn có loại vũ khí chết người như vậy. Nếu thứ này bắn trúng một người, nó còn mạnh hơn một viên đạn. Anh ta không biết rằng Triệu Hùng đã từng dùng Ngọc Trai Sấm Sét để giết một cao thủ trong Địa Bảng.
Sau khi Triệu Hùng và Lãnh Ngạo vào nhà kho thì họ vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Mã Thành Quân đang ôm Kiều Tiên trong tay. Không cần đợi lệnh, Lãnh Ngạo lập tức lao tới giúp Trần Văn Sơn.
Lưu Vũ Tiến thấy tình hình không ổn liền bay thẳng đến chỗ Triệu Hùng.
Trần Văn Sơn đã đánh giá đúng, Lưu Vũ Tiến đứng thứ mười sáu trong danh sách Địa Bảng. Anh ta còn trẻ mà có trình độ tu luyện cao như vậy vì anh ta có một nền tảng rất tốt. Lưu Vũ Tiến chính là con trai của ông chủ Tây Giao.
Sau khi Tây Giao do thám tình hình và phát hiện ra Mã Thành Nhân chính là thế hệ sau của năm dòng họ lớn thì họ liền sai Lưu Vũ Tiến dẫn các cao thủ của Lục Tiểu Xuyên đi chiếm lấy nhẫn hộ mệnh của nhà họ Mã. Bọn họ không biết được chiếc nhẫn thật của gia đình họ Mã đang nằm trong tay của Mã Chí Kiên, anh trai của Mã Thành Nhân. Chiếc nhẫn mà họ giành được từ Trần Văn Sơn chẳng qua chỉ là những chiếc nhẫn giả mà Triệu Hùng nhờ thầy Toàn chế tác mà thôi.
Khi Trần Văn Sơn nhìn thấy người trợ giúp đã đến thì anh ta lập tức nâng cao tinh thần và hợp sức với Lãnh Ngạo tung đòn phản công.
Nếu thật sự đánh tay đôi thì thực lực của hai bên là ngang bằng nhau bất phân thắng bại. Nếu muốn phân chia rạch ròi thì không phải là chuyện dễ dàng gì.
Điều tối quan trọng là Triệu Hùng đã dùng Ngọc Trai Sấm Sét làm nổ tung bức tường của nhà kho nên đám người Lục Tiểu Xuyên và những người khác cho rằng Triệu Hùng đang dùng thứ gì đó giống như thuốc nổ hoặc súng nên nảy sinh tâm lý hoảng sợ.
Với quan niệm định kiến này, tự nhiên sẽ có cảm giác sợ hãi trong lòng mà không thể giải thích được.
Lục Tiểu Xuyên và anh em nhà họ Ngũ không còn lòng dạ nào để giao chiến nên cả ba người đều rút lui. Chẳng bao lâu, dưới sự tấn công của Trần Văn Sơn và Lãnh Ngạo thì chiêu thức của bộ ba này hỗn loạn lộ rõ dấu hiệu thất bại.
Ngay sau khi Lưu Vũ Tiến nhảy về phía Triệu Hùng thì anh cũng không biết người này là ai, chỉ nhìn thấy anh ta trong nháy mắt đã lao tới trước mặt thì Triệu Hùng vội giậm chân thi triển Cuồng Vân Bộ Pháp, xuất chiêu ra.
Thân kiếm cuộn lên một trận gió lớn, nhanh chóng đâm về phía Lưu Vũ Tiến.
Lưu Vũ Tiến sửng sốt trước chiêu kiếm quái dị này nên vội lắc thân mình né tránh và tung một chưởng vào ngực Triệu Hùng.
Triệu Hùng sử dụng chiêu “Bổn kiếm” thì thanh kiếm rút lui và nhanh chóng chống lại lực chưởng kia của Lưu Vũ Tiến. Khi Lưu Vũ Tiến tung chưởng ra thì lập tức anh ta phát
hiện có một tia sáng lạnh sắc bén khiến anh ta sợ hãi vội vàng thu lại tay chưởng về. Triệu Hùng lần lượt thi triển “Phong kiếm”, “Vũ kiếm”, “Lôi kiếm”, “Điện kiếm.” Thân kiếm giống như được bọc một lớp điện dẫn lưu, rồi lại thoắt ẩn thoắt hiện những tiếng gào thét của mưa gió sấm chớp.
Mỗi một chiêu được tung ra đều hết sức ngoạn mục khiến người ta khiếp sợ đến rối loạn tâm thần và đây cũng chính là sức mạnh của Bùi Mân Kiếm Pháp. Khi tâm trí họ đang bối rối và giữa sự kinh ngạc của kẻ thù, thanh kiếm lao về phía trước và giết người chỉ bằng một nhát.
Không có những chiêu kiếm cầu kỳ trong Bùi Mân Kiếm Pháp, mỗi một chiêu thức là một nhát kiếm sắc bén. Các động tác kiếm rất kỳ lạ và chúng đều làm tổn hại đến các điểm quan trọng của cơ thể.
Điều mà Lưu Vũ Tiến bị hớ chính là không nhận ra rằng Triệu Hùng không có nội lực, mà anh ta lại sợ hãi trước những thủ đoạn dùng kiếm kỳ lạ của anh.
Triệu Hùng đã dựa vào Cuồng Vân Bộ Pháp để thách thức Lưu Vũ Tiến.
Triệu Hùng đánh chưa tới mười chiêu thì Lưu Vũ Tiến không dám đỡ chiêu nào cả. Nếu thật sự anh ta dám đỡ thì có thể nhận ra Triệu Hùng không có nội lực.
Thanh trường kiếm trong tay Triệu Hùng chỉ cách Lưu Vũ Tiến một đốt ngón tay nhưng lại phát ra năng lượng rầm rầm.
Lưu Vũ Tiến lộn ngược ra sau để tránh những chiêu hiểm hóc, anh ta thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng chuồn mất theo lỗ hổng mà Triệu Hùng đã đánh sập lúc nãy.
Triệu Hùng cũng không đuổi theo anh ta, vì khi anh tấn công Lưu Vũ Tiến bằng Bùi Mân kiếm pháp với mục đích dọa cho anh ta sợ mà chuồn mất, như kiểu ném bình dọa chuột vậy thôi.
Quả nhiên Lưu Vũ Tiến đã bị lừa và sợ hãi trước kiếm thuật sắc bén và kỳ lạ của Triệu Hùng mà anh ta không dám chống lại một cách liều lĩnh. Cuối cùng anh ta chỉ đành bỏ chạy trong tuyệt vọng.
Tuy nhiên, Lưu Vũ Tiến hài lòng vì anh ta nghĩ rằng đã lấy được chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Mã và anh ta có thể tranh công lao với bố anh ta khi quay trở về. Vì vậy, Lưu Vũ Tiến không có ý định chống lại Triệu Hùng.
Khi Lục Tiểu Xuyên nhìn thấy Lưu Vũ Tiến chuồn mất thì anh ta không còn tâm tư để tiếp tục chiến đấu nữa. Anh ta cũng sợ rằng nếu bây giờ anh ta không chạy nhanh thì lát nữa sẽ không còn thời gian để chạy. Vì hiềm khích giữa anh ta và Trần Văn Sơn thì Trần Văn Sơn chắc chắn sẽ gi3t chết anh ta.
Nghĩ vậy, Lục Tiểu Xuyên đấm Lãnh Ngạo một cái rồi nhảy ra khỏi vòng chiến trước. Sau đó, anh ta nhanh chóng trượt đến cái lỗ của bức tường bị phá lúc nãy và chuồn mất.
Trần Văn Sơn nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên bỏ chạy liền vội vàng đuổi theo.
Chủ yếu là anh ta lo lắng rằng Lục Tiểu Xuyên sẽ làm bị thương Triệu Hùng.
Người đàn ông này bản chất xảo quyệt, võ nghệ lại cao cường. Nếu muốn đánh bại anh ta thì đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Quả nhiên, Lục Tiểu Xuyên phi hai nhát dao về phía Triệu Hùng.
Nhìn thấy vậy, Trần Văn Sơn lập tức phóng ra hai con dao và nghe đinh đinh hai tiếng thì con dao của Trần Văn Sơn đã đã đánh rơi hai con dao mà Lục Tiểu Xuyên phóng vào người Triệu Hùng rớt xuống đất.
Lúc này, Mã Thành Quân cùng con gái Kiều Tiên cũng chạy đến.
Kiều Tiên đã tỉnh dậy và không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Khi anh em nhà họ Ngũ thấy Lục Tiểu Xuyên bỏ chạy thì cả hai cùng nhảy ra khỏi cánh cửa vòng chiến và bỏ chạy theo. Trần Văn Sơn nhanh chóng thò tay vào túi lấy ra hai con dao phóng vào anh em nhà họ Ngũ.
Ngũ Hữu Hiếu là người chạy ra ngoài cuối cùng. Khi anh ta chuẩn bị ra khỏi cửa, vì vấn đề độ cao của cái lỗ mà cơ thể anh ta bị chặn lại một lúc và đã bị một nhát dao phi trúng mông.
Anh ta kêu lên “ái ui” nhưng bất chấp con dao đang cắm trên mông mà anh ta vẫn lao theo Ngũ Hữu Thuận chạy trối chết.
Triệu Hùng hỏi thăm Mã Thành Quân: “Chú Mã, Kiều Tiên có sao không?”
“Không sao, lúc nãy bị đánh ngất trên mặt đất khiến chú cũng vô cùng kinh hãi.”
“Không sao thì tốt rồi.” Triệu Hùng nhìn thấy Lãnh Ngạo đã trở lại thì kêu lên với mọi người: “Rút lui.”
Mọi người ra khỏi bức tường bị phá hủy và nhìn thấy Nông Tuyền cùng đám người Liêu Minh đang lao tới. Sau khi cùng nhau gặp mặt, họ lái xe trở về nhà họ Triệu.
Nhìn thấy Triệu Hùng và nhóm của anh đã giải cứu Kiều Tiên thành công thì Mã Thành Nhân vui mừng đến rơi lệ. Ông ta bắt tay Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, lần này xin được cảm tạ cậu.”
“Ông Mã, ông đừng khách sáo ạ.”
“Kiều Tiên, mau cảm ơn anh trai đi.”
“Cảm ơn anh trai.” Kiều Tiên ngọt ngào nói với cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu.
Triệu Hùng trìu mến xoa xoa cái đầu nhỏ của Kiều Tiên.
Đột nhiên Kiều Tiên nghĩ đến người mẹ đã chết của cô bé là Khương Minh Vân thì ôm đùi Mã Thành Quân và nói: “Bố, mẹ đâu rồi? Con muốn mẹ, con muốn mẹ...”