Triệu Hùng nghe Lưu Hải Yến nói vậy thì lập tức buông lỏng tay ra. Người phụ nữ trước mặt anh thật không đơn giản khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác.
Lưu Hải Yến nhìn thấy bộ dạng căm phẫn của Triệu Hùng thì đắc thắng cười nói: “Anh Triệu à, anh đừng lấy lòng dạ kẻ tiểu nhân để đo lòng quân tử. Nếu tôi có ý định hãm hại anh thì sẽ không mạo hiểm mà một mình mời anh đến quán trà này đâu.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào Lưu Hải Yến hỏi.
“Vì nhà họ Triệu đã trục xuất anh ra khỏi dòng họ, hoặc nói chính xác thì anh không còn là người của ngũ đại gia tộc nữa. Vì vậy, tốt hơn hết anh không nên xen vào chuyện của năm dòng họ lớn.”
Khi Triệu Hùng nghe thấy câu nói của Lưu Hải Yến nhắc tới năm dòng họ lớn thì anh lập tức bật dậy và nắm lấy cổ áo của Lưu Hải Yến.
Hai khuôn mặt chỉ cách nhau một nắm đấm, Lưu Hải Yến không hề sợ hãi hỏi: “Anh Triệu, tôi vừa nói nam nữ thụ thụ bất thân. Anh muốn làm gì? Nếu anh còn vô lễ với tôi như thế này thì tôi sẽ la lên là đồ d3 xồm đó.”
Lưu Hải Yến mặc một chiếc áo phông trắng có cổ chữ V phiên bản Hàn Quốc, khi Triệu Hùng túm lấy như vậy thì khung cảnh trắng nõn quyến rũ hiện ra trước mắt Triệu Hùng.
Sau khi Triệu Hùng nhìn thoáng qua liền sửng sốt. Anh nhanh chóng buông tay ra rồi lùi về phía sau.
“Lưu Hải Yến, làm sao cô lại biết về chuyện của năm dòng họ lớn chứ?” Triệu Hùngc ảm thấy người phụ nữ trước mặt anh không hề đơn giản.
Lưu Hải Yến duỗi ngón tay mảnh khảnh ra, bưng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm trà rồi nhìn anh bằng vẻ mặt lãnh đạm và cười nói: “Tôi không chỉ biết rằng năm dòng họ lớn của các người mà còn biết những người từ Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ và người của Bàn Thiệu Môn đều đang đuổi giết mấy người.”
Nghe đến đây, Triệu Hùng không còn bình tĩnh được nữa.
Anh chạy tới bên cạnh Lưu Hải Yến, giơ nắm đấm lên lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc cô là ai? Tại sao cô lại biết ân oán giữa năm dòng họ lớn và bọn chó kia?”
“Bọn chó sao? Năm dòng họ lớn của các người gọi Tây Giao như vậy sao?”
“Đương nhiên. Chúng là tay sai phục vụ cho triều đình, là bọn chó săn cho triều đình nếu không gọi là bọn chó thì gọi là gì?”
Nhìn thấy Triệu Hùng giống như đại bàng đang phẫn nộ vì chính nghĩa thì Lưu Hải Yến vẫn thản nhiên nói: “Đây là ân oán giữa thế hệ lớn tuổi. Đã là thời đại gì rồi mà còn ôm mối hận như vậy?”
“Tôi ôm thù hận sao? Đó là cô không biết những tên chó kia đang làm những chuyện không bằng cầm thú đó thôi. Họ truy sát hết những người của năm dòng họ chúng tôi ở khắp mọi nơi, thậm chí ngay cả phụ nữ người già trẻ và trẻ em mà họ cũng không tha. Họ có khác gì bọn đồ tể đâu.”
“Đó là do họ tự chuốc lấy mà thôi.” Lưu Hải Yến đặt chén trà xuống, lạnh lùng nói: “Được rồi, tôi không muốn tranh luận với anh về chuyện này. Về phần đúng sai, thế hệ tương lai sẽ phân biệt. Xem ra, tôi có lòng tốt muốn giúp anh nhưng lại bị xem như là đồ lòng lang dạ sói. Họ Triệu kia, nhà họ Triệu đối với anh như thế nào thì trong lòng anh hiểu rõ hơn tôi hết thảy. Dòng họ như vậy có xứng để anh bán mạng cho họ không? Tôi cảnh cáo anh một lần nữa là anh đã rời khỏi nhà họ Triệu thì tôi không muốn anh xen vào chuyện của năm dòng họ lớn nữa, nếu không anh sẽ hối hận.” Nói xong cô ta liền đứng dậy định rời đi.
“Cô đứng lại đó cho tôi.”
Triệu Hùng bước tới và kéo tay Lưu Hải Yến, vì bất ngờ nên cô ta té vào vòng tay của Triệu Hùng.
Lưu Hải Yến đẩy Triệu Hùng ra, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: “Tên họ Triệu kia, đừng quá đáng nha. Anh lợi dụng tôi hết lần này đến lần khác, anh đừng tưởng tôi dễ bắt nạt mà lầm nhé.”
Triệu Hùng đứng trước mặt Lưu Hải Yến và chặn cô lại nói: “Nếu hôm nay không nói cho tôi biết, tại sao cô lại biết chuyện của năm gia tộc lớn và Hoàng Long, Tây Giao thì cô đừng hòng rời khỏi đây.”
“Vậy anh có khả năng giết tôi không?” Lưu Hải Yến tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Triệu Hùng.
Triệu Hùng lập tức đấm mạnh nắm đấm tay vào Lưu Hải Yến, nhưng anh dừng lại ở vị trí cách chóp mũi cô ta chưa đầy hai centimet.
“Sao, anh không ra tay được à?” Lưu Hải Yến nói với Triệu Hùng bằng giọng chế giễu.
Thành thật mà nói thì đúng là Triệu Hùng không nỡ ra tay với Lưu Hải Yến.
Trước hết không nói tới việc Lưu Hải Yến là một người cực kỳ đẹp mà mấu chốt là cô ta không làm hại ai cả, huống chi là càng không có bất kỳ hành động nào có hại đối với bản thân anh. Triệu Hùng chỉ nghi ngờ rằng Lưu Hải Yến có liên quan đến Tây Giao, Hoàng Long hoặc Cẩm Y Vệ với Bàn Thiệu Môn nên mới muốn ép hỏi cô ta.
“Thôi bỏ đi, cô hãy đi.” Triệu Hùng hạ nắm đấm: “Đừng để tôi biết được thân phận thật sự của cô. Bằng không, tôi không thể tha cho cô đâu.”
“Họ Triệu kia, Lưu Hải Yến tôi sẽ không quan tâm đến nửa cái rắm của anh nữa. Thật sự là lòng tốt của tôi đã không được đáp lại, đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Nếu anh nhất định tiếp tục xen vào chuyện của năm dòng họ lớn thì chắc chắn anh sẽ tự chuốc lấy phiền phức thôi. Nhận thức đúng đắn thì sẽ bảo vệ chính mình.” Nói xong cô ta liền “hứ” một tiếng rồi xoay người rời khỏi căn phòng.
Sau khi Lưu Hải Yến đi khỏi thì Triệu Hùng ngồi xuống. Anh cầm tách trà trước mặt nhấp một ngụm trà.
Sau khi bình tĩnh lại, anh cảm thấy lời nói của Lưu Hải Yến khá có lý.
Họ Triệu đã tự đá anh ra khỏi bàn cờ và khiến anh mất đi quyền kế vị với tập đoàn Khải Thời, đã vậy
họ còn không thừa nhận anh thuộc về nhà họ Triệu.
Tại sao anh lại chạy bôn ba khắp nơi vì họ chứ?
Lúc này, Trần Văn Sơn đã lên lầu và gõ cửa phòng vài cái.
Thấy trong phòng không có động tĩnh gì thì Trần Văn Sơn kéo cửa, chỉ thấy Triệu Hùng đang ngẩn người ngồi im lặng.
“Cậu chủ, cậu sao vậy?” Trần Văn Sơn khó hiểu hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn: “Lưu Hải Yến đi rồi sao?”
“Đi rồi ạ.” Trần Văn Sơn nói.
Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, anh nghĩ tôi có nên xen vào chuyện của năm dòng họ lớn hay không?”
“Cậu chủ, cậu nói vậy là có ý gì?”
“Lưu Hải Yến nói rằng tôi đã bị trục xuất khỏi nhà họ Triệu. Tôi không còn là người của nhà họ Triệu nữa, cho nên cô ta khuyên tôi không can thiệp vào chuyện của năm dòng họ lớn.”
“Cậu chủ, cậu hãy làm theo trái tim của chính mình và đừng để người khác điều khiển suy nghĩ của bản thân. Sống trên đời này, nên làm gì và không không nên làm gì thì chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.”
Triệu Hùng trầm ngâm gật đầu sau khi nghe Trần Văn Sơn nói như vậy.
Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, Lưu Hải Yến là ai? Tại sao cô ta lại khuyên cậu không nên xen vào chuyện của năm dòng họ lớn?”
“Tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ có lẽ cô ta là hậu duệ của Hoàng Long, Tây Giao hoặc Cẩm Y Vệ, Bàn Thiệu Môn gì đó.”
Trần Văn Sơn đã bị sốc khi nghe thấy vậy thì anh ta “A” lên rồi vội vàng nói: “Để tôi đi tìm cô ta về đây.”
“Thôi bỏ đi, bây giờ vẫn chưa xác định rõ cô ta đang đứng ở phe nào. Tạm thời chúng ta cùng quan sát xem sao đã.”
Trần Văn Sơn gật đầu nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, sau này cậu hãy tránh xa người phụ nữ này ra. Nếu cô ta là bọn chó kia thì nói không chừng sẽ gây bất lợi cho cậu đó.”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ chú ý. À đúng rồi, nếu lát nữa về mà vợ tôi có hỏi thì cậu đừng tiết lộ cho cô ấy biết. Cứ nói là chưa tra ra được.”
Trần Văn Sơn mỉm cười, gật đầu nói: “Dạ được.”
Sau khi rời khỏi quán trà Mưa Bụi Xanh thì Triệu Hùng lái xe trở về nhà họ Triệu.
Lúc này, Lý Thanh Tịnh và những người khác đã trở lại.
Nhìn thấy Triệu Hùng đã về thì Lý Thanh Tịnh vội vàng chạy đến hỏi Triệu Hùng: “Có phát hiện được gì không?”
Triệu Hùng lắc đầu nói: “Anh không đuổi kịp.”
Lý Thanh Tịnh không nghi ngờ gì Triệu Hùng, nói rằng trong khoảng thời gian này anh đã bị căng thẳng tinh thần nhiều, có lẽ nên đi du lịch để thư giãn sẽ tốt hơn.
Triệu Hùng nghe xong những lời nói ấm áp của vợ Lý Thanh Tịnh thì nắm lấy bàn tay mềm mại của cô rồi nói: “Thanh Tịnh, chúng ta hãy thu xếp cho ông Mã đến Hải Phòng trước đi. Mặc dù Tây Giao đã có được chiếc nhẫn hộ mệnh kia nhưng nếu Mã Thành Nhân nếu tiếp tục ở lại đây thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ông ấy có đồng ý đến Ngũ Tộc Thôn không?”
“Ừ, lần trước ông ấy đã nói đồng ý với anh rồi. Để anh hỏi lại ông ấy.”
Triệu Hùng dẫn vợ là Lý Thanh Tịnh trở lại đại sảnh và nói với Mã Thành Nhân về vấn đề này.
Sau khi Mã Thành Nhân lắng nghe, ông ta chỉ trầm ngâm một lúc mà không lên tiếng. Không phải ông ta không muốn tới Ngũ Tộc Thôn, mà là ông ta lại không ngờ sẽ đột ngột như vậy. Tuy nhiên, ông ta cũng biết rằng ở lại Đà Lạt là một điều rất nguy hiểm. Nhưng suy cho cùng, Nha Trang và Đà Lạt là cội nguồn của ông ta, tài sản và công việc kinh doanh của gia đình ông ta đều ở đây.
Lúc này, Mã Thành Quân ngồi bên cạnh mới lên tiếng.
“Bố, bố cứ nghe theo Triệu Hùng mà dẫn Kiều Tiên đến Hải Phòng đi. Khi Ngũ Tộc Thôn hoàn thành, nó sẽ là nơi trú ẩn an toàn cho năm dòng họ lớn của chúng ta. Con sẽ trông coi tài sản ở đây và chuẩn bị chuyển tài sản đến đến tỉnh Hà Nam.”
“Nhưng một mình con ở đây bố không yên tâm...”
Mã Thành Quân ngắt lời cha Mã Thành Nhân và nói: “Bố đừng lo, con có anh em Cao Mộc và Cao Kim bảo vệ rồi. Hơn nữa, con sẽ tung tin đồn rằng chiếc nhẫn của nhà họ Mã đã bị đảng Hắc Vũ của Tây Giao cướp đi rồi. Tạm thời trong khoảng thời gian ngắn thì họ sẽ không gây rắc rối cho chúng ta nữa. Con sẽ xử lý tài sản trong thời gian sớm nhất và đến Hải Phòng gặp mọi người.”
Mã Thành Nhân gật đầu đồng ý, nói: “Vậy thì được. Triệu Hùng, nhờ cậu sắp xếp để tôi và Kiều Tiên đến Hải Phòng.”
Triệu Hùng rất vui khi nghe thấy điều này. Đầu tiên là gia đình nhà họ Tần đến Hải Phòng và bây giờ Mã Thành Nhân lại đến đó nữa. Vậy là những thành viên đầu tiên của Ngũ Tộc Thôn đã ở đó.
“Dạ được, ông Mã. Tôi sẽ thu xếp ngay bây giờ.”