Dáng người phụ nữ cao gầy bước vào, Lưu Hải Yến chỉ cao 1,65 mét, và người phụ nữ này cao ít nhất cũng phải 1,75 mét.
Người phụ nữ tên là Tô Linh Nguyệt, đàn chị của Lưu Hải Yến.
Tây Giao liên tiếp gặp thất bại, làm cho lão đại của Tây Giao đặc biệt tức giận và phái Tô Linh Nguyệt tới đây.
Lưu Hải Yến nắm tay Tô Linh Nguyệt kéo vào phòng, cười hỏi: "Đàn chị, sao chị lại tới đây?"
"Bố của cô phái chị tới đây!"
"Bố em? Ông ấy sai chị đến làm gì?" Lưu Hải Yến hỏi một cách khó hiểu.
Tô Linh Nguyệt giải thích: "Tây Giao nhiều lần thất bại, nên phái chị đi hỗ trợ anh trai của cô."
"Hỗ trợ anh trai của em? Vậy là vừa rồi ở Thị trấn cổ Dran, chị cũng ở đó sao?" Lưu Hải Yến ngạc nhiên hỏi.
Tô Linh Nguyệt gật đầu nói: “Ừm, đúng vậy! Tại sao cô lại ở cùng một chỗ với tên họ Triệu kia thế? Anh ta không phải người trong ngũ đại gia tộc sao?"
"Chị đang nói Triệu Hùng! Anh ta đã bị đuổi khỏi ngũ đại gia tộc rồi, vì thế anh ta bây giờ không được coi là thành viên trong ngũ đại gia tộc nữa. Đàn chị, anh trai em đang nhắm vào anh ta. Đừng giúp anh ấy."
"Suỵt…"
Tô Linh Nguyệt ra hiệu rồi nói: "Cô chủ, đừng nói lung tung. Nếu cô để ông chủ biết được thì chuyện này không hay đâu."
"Sợ gì chứ? Em không hài lòng với những gì họ đã làm." Lưu Hải Yến nói với giọng phản đối.
Tô Linh Nguyệt khẽ thở dài, không biết nên thuyết phục Lưu Hải Yến như thế nào, bèn nói: "Cô chủ, cô tránh xa cái tên họ Triệu đó đi! Dù nhà họ Triệu có làm gì anh ta, anh ta cuối cùng vẫn là người của ngũ đại gia tộc. Chúng ta với anh ta giống như nước với lửa, nếu để cho Triệu Hùng biết được thân phận thật của cô, e rằng sẽ gây bất lợi cho cô. "
"Em không làm gì anh ta, chẳng lẽ Triệu Hùng còn có thể ăn em sao?"
"Nhưng một khi Triệu Hùng biết cô là con gái của ông chủ Tây Giao, anh ta nhất định sẽ có ý đồ với cô."
“Đừng lo lắng, anh ấy sẽ không biết đâu!” Lưu Hải Yến cười đắc chí, nắm lấy tay Tô Linh Nguyệt, nói: “Đàn chị, sư phụ thế nào rồi, ngài có khỏe không?”
"Ừm, vẫn khỏe! Chị thấy công phu của cô hình như không có chút tiến bộ gì nhỉ. Nếu sư phụ biết cô như thế này, không làm cho sư phụ tức giận mới là chuyện lạ đó."
Lưu Hải Yến cười nói: "Em không được trời ban cho khả năng luyện võ như chị. Nhưng nếu chị chịu bảo vệ cho em thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Tôi ở đây không phải để bảo vệ cô, mà là để thực hiện nhiệm vụ."
"Đàn chị, chị có nhiệm vụ gì? Không phải đên đây để giết Triệu Hùng đúng không?" Lưu Hải Yến căng thẳng hỏi.
Tô Linh Nguyệt cười nói: "Bí mật! Xin lỗi chị không thể cho cô biết được. Được rồi, chúng ta đã lâu không gặp nhau. Mau nói cho chị biết, cô và cậu Thi sao rồi?"
"Đàn chị, đừng nhắc tới anh ấy. Nhắc đến anh ấy là em tức giận rồi!"
"Có chuyện gì vậy? Cậu Thi làm cô giận gì ư?"
"Trời ơi! Đàn chị, người đừng nhắc đến anh ấy được không." Lưu Hải Yến nổi hứng tính cách của một vị tiểu thư, bực mình nói.
"Được rồi! Chị không nhắc đến cậu ấy nữa là được."
Tô Linh Nguyệt biết rằng chắc hẳn Lưu Hải Yến đã có mâu thuẫn với cậu Thi.
Triệu Hùng và nhóm của anh đã mua rất nhiều đồ cho con gái của họ sau khi đi dạo quanh cổ trấn.
Đà Lạt nổi tiếng với nghề đan len, và Lý Thanh Tịnh đặc biệt thích đan len khi nhìn thấy nó. Triệu Hùng đã mua tất cả những kiểu áo mà Lý Thanh Tịnh thích.
Hiếm hoi lắm mới có những thứ mà cô vợ Lý Thanh Tịnh thích, Triệu Hùng cũng cảm thấy hào hứng không kém.
Lý Diệu Linh đi theo hưởng ké và mua được rất nhiều thứ. Điều này khiến Lý Diệu Linh vô cùng thích thú, và không bao giờ phàn nàn về việc xuống thuyền bất ngờ nữa.
Sau khi trở về nhà họ Triệu, Lý Diệu Linh sốt ruột nói với Triệu Hùng: "Anh rể, anh mau cử người đến khách sạn Đà Lạt để lấy món quà mà chị Hải Yến đã mua cho chúng ta nhé."
Triệu Hùng cười trêu ghẹo cô em dâu Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, em đúng là tham tiền mà! Anh đã mua cho em nhiều thứ như vậy, em còn chưa vừa lòng sao?"
"Cũng như người nhà hay mua quà cho em và chị gái thôi. Cũng coi như bình thường thôi!" Lý Diệu Linh cười nói.
Triệu Hùng gọi một người hầu trong nhà họ Triệu đến khách sạn Đà Lạt để tìm một người phụ nữ tên là Lưu Hải Yến lấy đồ.
Lý Diệu Linh vui vẻ trở về phòng và sắp xếp những thứ đã mua.
Triệu Hùng ngồi trong đình, lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm một điếu rồi bắt đầu hút. Anh đang nghĩ về những gì đã xảy ra ở Thị trấn cổ Dran hôm nay.
Những âm mưu của bọn chó kia liên tiếp thất bại, nhưng họ vẫn không từ bỏ.
Lúc này, Trần Văn Sơn cùng với Nông Tuyền đi qua.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, lúc đó anh có chắc ở Thị trấn cổ Dran có hai cao thủ không?"
"Tôi chắc chắn, không chỉ tôi cảm nhận được nó mà Nông Tuyền cũng cảm nhận được" Trần Văn Sơn nói.
Nông Tuyền gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cậu chủ, tôi quả nhiên cảm nhận được hai luồng khí rất mạnh, nhất định là cao thủ."
Tây Giao có bốn cao thủ là Lục Tiểu Xuyên, Trần Hoàng Vương và hai em nhà họ Ngũ,
nếu cao thủ này cũng là người của Tây Giao, hẳn sẽ rất phiền phức.
Bên này có Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và Lãnh Ngạo của Liêu Minh, Tàn Kiếm Hồ A chỉ đứng thứ tám trong danh sách địa phương, nếu anh em họ Mã hợp lực, họ có thể có một trận chiến xứng tầm cao thủ. Thật không may, Mã Nhị Trực vẫn còn đang quá trình hồi phục vết thương và sẽ mất ít nhất năm hoặc sáu ngày để chữa lành.
Triệu Hùng đưa cho Trần Văn Sơn một điếu thuốc và nói: "Chúng ta hãy đợi Mã Nhị Trực bình phục rồi mới đi Nha Trang! Như thế, với bốn anh em nhà họ Mã và Nông Tuyền, họ nhất định sẽ có được một trận chiến xứng tầm với hai mươi cao thủ khác trong bảng."
Trần Văn Sơn gật đầu nói: "Mấy ngày nay mọi người đều rất mệt mỏi, tranh thủ đi nghỉ ngơi là được rồi."
Triệu Hùng “Ừm!” rồi nói: “Văn Sơn, Lưu Hải Yến kia, anh thấy thế nào?”
Trần Văn Sơn nghe hỏi liền nhíu mày, nói: "Cô gái này thật kỳ lạ. Tôi đã yêu cầu kiểm tra thông tin và lý lịch ở nước ngoài của cô ấy, nhưng tôi không thể tìm thấy gì được."
“Không tìm được?” Triệu Hùng sửng sốt.
Lý lịch của Lưu Hải Yến càng bí ẩn càng khơi dậy sự tò mò của Triệu Hùng. Tuy nhiên, người phụ nữ này từ trước đến nay không làm gì tổn hại đến anh và mọi người nên anh cũng không mấy quan tâm tới.
Sau khi trở về phòng, Triệu Hùng kể với vợ là Lý Thanh Tịnh về tình hình khoảng thời gian vừa qua. Tuy nhiên, không có đề cập đến người nằm mai phục ở Thị trấn cổ Dran, để không làm cho Lý Thanh Tịnh cảm thấy sợ hãi.
Ban đầu, kế hoạch được lập ra trong nửa tháng. Nhưng có thể bị hoãn lại tại đây độ chừng năm sáu ngày, e rằng chuyến đi này sẽ mất ít nhất hai mươi ngày. Khi quay trở về, đã gần đến các khoảng cuối năm rồi.
Lý Thanh Tịnh đã từ bỏ rất nhiều công việc kinh doanh vì chuyến đi này. Tuy nhiên, đây là một cơ hội hiếm hoi để cùng con gái cô đi chơi và thư giãn. Nghĩ đến đây cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
“Triệu Hùng, hôm nay sao lại xuống thuyền giữa chừng vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
Đây chính là sự khác biệt giữa Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh!
Triệu Hùng biết rằng vợ mình là Lý Thanh Tịnh sẽ nghi ngờ, và đã nghĩ ra câu trả lời: “Thanh Tịnh, em không nghĩ rằng Lưu Hải Yến, người phụ nữ đó đáng nghi ngờ sao?"
“Ồ, sao anh lại nói thế?” Lý Thanh Tịnh cười nói: “Em cũng nghĩ chuyện này có chút kỳ quái. Lúc trở về phải hỏi Diệu Linh mới được. Hóa ra trước đó Diệu Linh có gọi video với Lưu Hải Yến, và hai người họ đã thông đồng thực hiện từ lâu, ngay cả em cũng bị không hề hay biết gì hết. "
Sau đó Triệu Hùng mới biết rằng cô em dâu Diệu Linh này lại làm chuyện tào lao. Tuy nhiên, chuyện bị mai phục ở Thị trấn cổ Dran là thật, Triệu Hùng đã giấu chuyện và không nói cho vợ là Thanh Tịnh biết.
Triệu Hùng nói với vợ Lý Thanh Tịnh: "Anh sẽ tận dụng khoảng thời gian này để cho Văn Hải và Dao Châu một khóa học!"
“Anh vẫn còn gà mờ lắm đấy, chi bằng để Văn Sơn dạy bọn trẻ thì tốt hơn.” Lý Thanh Tịnh đề nghị.
Triệu Hùng hai mắt sáng lên, nói: "Thanh Tịnh, ý tưởng của em rất hay. Vậy anh đi tìm Văn Sơn ngay!"
"Chờ đã, em cũng đi!"
Dù sao ở nhà họ Triệu cũng nhàn rỗi không có gì làm, Lý Thanh Tịnh cũng cất bước theo sau.
Cô muốn bí mật học một vài chiêu thức, luôn cảm thấy mình ở cùng Triệu Hùng, nếu còn không biết võ, cô sẽ giống như một cái bình hoa di động.
Sau khi Triệu Hùng tìm thấy Trần Văn Sơn, nói với anh ta về vấn đề này, và Trần Văn Sơn đã vui vẻ đồng ý. Lý do chính là anh ta khá thích Văn Hải và Dao Châu. Tuy nhiên, Trần Văn Sơn nói rằng có thể dạy bọn trẻ, nhưng anh ta không thể là sư phụ của bọn trẻ.
Triệu Hùng nói: "Ừ!" và gật đầu, biết rằng mỗi một môn phái đều không thể thu nhận đồ đệ một cách tùy tiện như thế.
Sau khi đến "phòng tập", Triệu Hùng nhìn thấy Văn Hải và cô con gái của mình, hai đứa trẻ đang tập luyện hăng say.
“Văn Hải, Dao Châu, lại đây!” Triệu Hùng gọi con gái là Tiểu Dao Châu và Thần Hải.
Hai người vừa nghe xong, lập tức đứng trước mặt Triệu Hùng một cách đàng hoàng.
Triệu Hùng nghiêm nghị nói: "Hôm nay, chú Văn Sơn tới đây để dạy cho các con một bộ chiêu thức cơ bản. Các con phải chăm chỉ học tập đấy!"
Văn Hải vui vẻ hỏi: "Chú Văn Sơn, chú muốn dạy chúng con chiêu thức gì ạ?"
Trần Văn Sơn cười nhẹ nói ra ba chữ: "Ngũ Bộ Quyền!"