Ngày này là ngày nhà trẻ vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là lãnh đạo nhà trẻ lên đài nói chuyện, ngay sau đó là bọn nhỏ biểu diễn vũ đạo đã luyện tập.
Rất nhiều bé bình thường khi luyện tập thì múa rất tốt nhưng có lẽ vì lần này phải múa trước nhiều người, khó tránh khỏi khẩn trương nên các thầy cô của mỗi lớp bèn đứng ở bên dưới sân khấu để múa cho học sinh bên trên nhìn theo.
Đến phiến lớp Lâm Thảo, Lâm Thảo mặc váy ngắn, đứng dưới sân khấu vui vẻ máu cùng học sinh.
Lâm Thảo cao một mét sáu mươi lăm, bởi vì dáng người rất đẹp, xinh xắn nhanh nhẹn.
Mặc sơ mi màu đen, váy ngắn màu trắng, lúc nhảy múa thật giống thành viên nữ trong nhóm nhạc, múa rất uyển chuyển có cảm xúc.
Trong lúc nhất thời, các phụ huynh chia thành hai phe, bên nữ thì xem học sinh nhảy múa, bên nam thì xem cô giáo Lâm Thảo nhảy múa.
Lý Thanh Tịnh thấy ông xã Triệu Hùng nhìn Lâm Thảo đến si ngốc, cô bèn dùng khuỷu tay đánh lên ngực anh một cái.
Chợt nghe Lý Thanh Tịnh lạnh giọng nói: "Ánh mắt anh nhìn đi đâu đấy?"
"À! Anh thấy cô giáo Lâm Thảo múa không tồi."
Lý Thanh Tịnh ôm cánh tay, lạnh giọng nói với Triệu Hùng: "Đừng làm cho em khinh thường anh, nếu anh muốn phụ nữ thì có thể đi ra ngoài tự giải quyết."
"Thật sự?" Mắt Triệu Hùng sáng ngời.
Mắt Lý Thanh Tịnh lộ ra ánh sáng lạnh, nói với Triệu Hùng: "Anh có thể thử xem!"
Thời tiết hai mươi tám độ, Triệu Hùng bỗng nhiên cảm thấy một đợt gió lạnh đánh úp lại.
Lập tức giải thích với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, sao anh có thể làm chuyện này được.
Trong nhà có người đẹp nhất thành phố Hải Phòng rồi, nếu anh còn đi ra ngoài làm loạn thì chẳng phải là đánh mất trân châu để mặt hạt vừng à."
"Hừ! Anh hiểu được như vậy là tốt." Lý Thanh Tịnh nói xong thì xoay người tiếp tục nhìn con gái biểu diễn trên khán đài.
Triệu Hùng vừa nhìn con gái múa, vừa thưởng thường liếc sang Lâm Thảo một cái.
Cũng may rốt cuộc bọn nhỏ cũng biểu diễn xong rồi, Lâm Thảo cũng dừng động tác.
Lên sân khấu dắt bọn nhỏ về lớp.
Sau khi trở về, các lớp bắt đầu trò chơi bố con.
Trò chơi đầu tiên có tên là "Chân nhỏ dẫm chân to." Bạn nhỏ sẽ dẫm lên chân của bố mẹ, chân nhỏ không được rơi xuống đất.
Bố mẹ và bạn nhỏ cùng lôi kéo nhau đi đến điểm đích, ai đến đích trước, thuộc vào gia đình nào thì gia đình đó sẽ thắng.
Diệp Tử dẫm lên chân Triệu Hùng, nhỏ giọng nói: "Bố ơi, bố chính là siêu nhân, không được phép thua đâu!"
Triệu Hùng tự tin nói: "Diệp Tử yên tâm đi, bố nhất định sẽ về đích đầu tiên."
Trường học tổ chức "Trò chơi bố con" là có mục đích.
Một là tăng cường giao tiếp, trao đổi giữa con cái với bố mẹ, hai là để bố mẹ làm gương cho con cái.
Trong quá trình chơi, bố mẹ tự thể nghiệm, sau đó nói cho con cái, cái gì gọi là kiên trì, không bỏ cuộc, không buông tay.
Bố Bé Bin không thích Triệu Hùng, lần trước đã thua trong tay Triệu Hùng rồi.
Trận Đấu còn chưa bắt đầu, anh ta đã cố gắng để không lại xấu hổ.
Sau khi trận đấu bắt đầu, mẹ của các bạn nhỏ đều lớn tiếng cổ vũ "Cố lên!" "Cố lên!", Triệu Hùng và bố của Bé Bin mang theo con của mình vượt qua các ông bố khác, đi ở đầu tiên.
Chỉ là dù bố Bé Bin cố gắng thế nào cũng vẫn luôn cách Triệu Hùng một khoảng, cuối cùng bị Triệu Hùng lấy được vị trí đầu tiên.
Thấy Triệu Hùng và con gái thắng được trò chơi, Lý Thanh Tịnh vui sướng chạy tới.
Nói với Triệu Hùng và con gái: "Vừa rồi hai bố con biểu hiện giỏi quá, là người về đích đầu tiên luôn!"
Diệp Tử hào hứng ôm cổ Triệu Hùng, tự hào nói: "Mẹ, bố thật là giỏi!"
"Trò chơi bố con" tiếp theo là một nhà ba người cùng lên, tên là "Gia đình chuột túi." Đầu tiên là con sẽ ôm chặt lấy cổ của bố, dựa sát vào người bố mình.
Sau đó bố mẹ phải giống như chuột túi, nhảy từng bước về phía trước.
Khi nhảy về đích, trẻ ném bóng và mẹ hứng bóng bằng xô nhựa.
Người đầu tiên hứng được ba quả bóng, người bố sẽ lại ôm đứa bé, nhảy như chuột túi để quay về điểm xuất phát, tổ nhanh nhất sẽ dành chiến thắng.
Ngay từ khi vừa bắt đầu trận đấu, Triệu Hùng đã ôm con nhảy như nhảy ếch tiến về phía trước, nhanh chóng bỏ xa cặp bố con khác ở phía sau.
Ngay cả bố Bé Bin cũng bị Triệu Hùng bỏ lại.
Sau khi để con xuống, Diệp Tử bắt đầu ném bóng.
Lý Thanh Tịnh cầm xô nhựa hứng bóng.
Trong quá trình hứng bóng, xuất hiện sai lầm nho nhỏ cho nên có hai quả liên tiếp bị rơi ra ngoài.
Mẹ Bé Bin phát huy vượt qua ngày thường, nhanh chóng hứng được ba quả bóng.
Cứ như vậy, bố Bé Bin nhanh chóng ôm con nhảy về vạch xuất phát.
Lý Thanh Tịnh thấy nhà Bé Bin đã bắt đầu quay về rồi, bên này của cô còn thiếu một quả bóng nữa.
Gấp đến mức lại mắc thêm sai lầm.
Triệu Hùng an ủi Lý Thanh Tịnh: "Vợ cố lên! Em coi quả bóng là con mình đi."
Ngay lúc Triệu Hùng nói chuyện, Diệp Tử lại ném bóng ra.
Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng nói, coi quả bóng là đứa con.
Thế này nếu không bắt được, bé con bị rơi xuống đất sẽ gặp nguy hiểm.
Ngay lúc quả bóng chuẩn bị chạm đất, Lý Thanh Tịnh làm một động tác, kỳ tích đỡ được quả bóng.
Diệp Tử hưng phát gào thét phát khóc, Triệu Hùng vội nói với Diệp Tử: "Diệp Tử, mau lên đây!"
Triệu Hùng khom lưng, Diệp Tử nhảy dựng lên, Triệu Hùng vươn tay, vững vàng ôm Diệp Tử lên cổ mình.
Triệu Hùng thấy bố Bé Bin đã nhảy về được nửa đường.
Triệu Hùng bèn dùng hết toàn lực, đuổi theo bố Bé Bin.
Nhưng