Triệu Hùng định bụng đưa Phan Ngọc Anh về trường học rồi liền trở về nhà.
Nhưng điều làm cho anh khó xử chính là, lúc anh đưa Phan Ngọc Anh đến Đại học Sư phạm Thành phố Hải Phòng thì ký túc xá nữ đã đóng cửa rồi.
Vẻ mặt của Phan Ngọc Anh liền trở nên đáng thương, tội nghiệp, nói với Triệu Hùng.
“Anh Hùng, anh đã giúp thì giúp cho trót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên luôn nhé! Tối nay tôi không thể trở về ký túc xá được nữa rồi.”
Triệu Hùng chợt nhớ đến trước khi đưa Phan Ngọc Anh trở về thì đã thuê phòng, liền nói.
“Cô giáo Anh, lúc trước chúng tôi có thuê phòng ở khách sạn, căn phòng đó vẫn đang trống.
Cô đến khách sạn ở một đêm nhé?”
“Nhưng tôi…” Trên khuôn mặt của Phan Ngọc Anh lộ ra vẻ muốn lại thôi.
“Cô sao vậy?” Triệu Hùng khó hiểu hỏi.
Phan Ngọc Anh nhìn Triệu Hùng nói: “Nhưng một mình tôi ở trong khách sạn thì tôi sẽ rất sợ hãi.”
“Cô sợ cái gì? Cái tên biến thái Ma sói 9527 đó đã bị cảnh sát bắt rồi.
Sau này sẽ không có người quấy rối cô nữa, cho dù cô tiếp tục livestream cũng sẽ không có chuyện gì cả.”
Phan Ngọc Anh túm lấy cánh tay của Triệu Hùng, bất an nói: “Anh Hùng, một cô gái như tôi mà ở bên ngoài thì sẽ không có một chút cảm giác an toàn nào cả.
Cũng không biết được tên Ma sói 9527 đó có đồng bọn hay không nữa, lỡ như…”
Triệu Hùng có thể từ trong cảm xúc lo lắng, bất an của Phan Ngọc Anh cảm nhận được cô ấy là thực sự sợ hãi từ trong tận đáy lòng.
Nghĩ đến một sinh viên đại học trẻ tuổi, xinh đẹp như cô, trước giờ chưa từng trải qua loại tình huống này, cảm thấy sợ hãi cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Nhưng một người đàn ông như anh, cũng không thể qua đêm ở bên ngoài cùng với cô được.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh đành gọi điện thoại cho nữ cảnh sát Trương Cầm.
Sau khi đầu kia bắt máy, Triệu Hùng liền nói hoàn cảnh và tình huống của Phan Ngọc Anh với Trương Cầm.
Trương Cầm nói cô ấy xử lý xong vụ án trong tay, thì liền sẽ đi đến khách sạn ở cùng với Phan Ngọc Anh.
Không còn cách nào khác, Triệu Hùng chỉ có thể đưa Phan Ngọc Anh đến khách sạn, dự định ở đó cùng cô một lát, đợi đến khi Trương Cầm đến thì anh sẽ liền trở về nhà.
Lúc hai người Triệu Hùng và Phan Ngọc Anh lần đầu tiên vào khách sạn, khi đó đi vào là để dẫn dụ tên biến thái “Ma sói 9527” đó ra, hai người trai đơn gái chiếc cùng ở trong một phòng cũng không có cảm giác gì cả.
Nhưng bây giờ, Triệu Hùng và Phan Ngọc Anh đều cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ, ngẫu nhiên mà chạm mắt nhìn nhau thì đều sẽ vội vàng tránh né, rời mắt đi.
Thế là, Triệu Hùng bèn lôi điện thoại ra đọc tiểu thuyết để giết thời gian, cho nhanh trôi qua đoạn thời gian nhàm chán này.
Còn Phan Ngọc Anh thì đang nhắn tin cho bạn cùng phòng.
Phan Ngọc Anh có một người bạn cùng phòng tên là Điền Thúy Linh, là người bạn thân với cô nhất.
Điền Thúy Linh vừa biết là tối nay Phan Ngọc Anh ở trong khách sạn thì hâm mộ nói: “Phan Ngọc Anh, có phải cậu thật sự là đã câu được một ông chồng giàu có rồi hay không?”
“Không phải! Người ta là phụ huynh của bạn nhỏ học múa mà tớ dạy.
Nếu không có anh ấy, thì sẽ không thể bắt được tên biến thái Ma sói 9527 đó.”
“Hả! Bắt được Ma sói 9527 rồi?”
“Ừ! Đã bắt được rồi.
Vừa nãy, anh Hùng đưa tớ về trường, nhưng ký túc xá của trường đã đóng cửa rồi.”
Điền Thúy Linh hỏi: “Vậy là cậu đang ở một mình trong khách sạn à?”
“Anh Hùng đang ở cùng tớ!”
Điền Thúy Linh vừa nghe thấy vậy liền lập tức trở nên có hứng thú, bắt đầu dò hỏi Phan Ngọc Anh.
“Ngọc Anh, Cậu nói thật cho tớ biết, người đàn ông tên Triệu Hùng đó đã dũng cảm ra tay cứu giúp cậu, cậu lại xinh đẹp như vậy, hai người trai đơn gái chiếc ở trong cùng một phòng, đừng nói với tớ là quan hệ giữa hai người là rất trong sáng đấy nhé?”
“Cậu nghĩ đi đâu vậy? Người ta lát nữa phải về nhà rồi, anh ấy đã giúp tớ gọi một nữ cảnh sát đến ở cùng với tớ.
Đợi đến khi nữ cảnh sát đó đến, anh ấy liền sẽ đi.”
“Phan Ngọc Anh, cậu thật là ngốc! Có được cơ hội tốt như thế này mà cậu không biết nắm lấy.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu phải cảnh giác cao độ đấy.
Cậu không biết đâu, có rất nhiều người giả vờ, làm ra vẻ mình là người giàu có để đi lừa tiền với lừa những cô gái xinh đẹp đấy.
Tớ nghe nói có người đi thuê một chiếc xe con sang trọng, đắt tiền, ngay sau đó đã cưa đổ được một cô gái xinh đẹp, đến cuối cùng, cô gái đó đã bị tổn thất, thiệt hải cả về người và của.”
“Điền Thúy Linh cậu nghĩ nhiều rồi, Anh Hùng là một người tốt.
Cậu không biết đâu, anh ấy đã khen thưởng cho tớ, là khen thưởng rất nhiều tiền đấy.”
“Tớ sợ cậu bị lừa, còn đi giúp người ta đếm tiền nữa.
Thế này đi! Tớ giúp cậu điều tra một chút nhé, tránh cho đến lúc cậu bị người ta lừa tiền, lừa sắc, thì chạy đến chỗ của tớ khóc nhè.
Có điều là, chuyện hôm nay cậu lên một chiếc xe con sang trọng, đắt tiền đã lên trang đầu của trường rồi.
Bây giờ, rất nhiều người đều biết cậu có một bạn trai nhiều tiền.”
“Tùy cho bọn họ thích nói thế nào thì nói thế đó đi! Chỉ cần tớ không làm chuyện thẹn với lòng là được.
Miệng ở trên người của người ta, tớ cũng không thể bịt miệng của bọn họ lại được.”
Sau khi Phan Ngọc Anh nhắn tin với Điền Thúy Linh xong, thấy Triệu Hùng vẫn đang cong người nằm ở trên sô pha đọc tiểu thuyết.
Cô vốn