Chàng Rể Tỷ Phú

Thay chú Ba dạy dỗ


trước sau

Sau khi Triệu Khải Thời nhận được tin nhắn từ con trai Triệu Hùng gửi tới, thần sắc không khỏi hơi ngẩn ra. Sau đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười trấn an, tự nhủ nói: "Nhóc con, rốt cuộc con cũng trưởng thành!"

Ông đã chờ đợi ngày này chờ quá lâu, thà bị con trai hiểu lầm, cũng không oán không hận, một mực yên lặng làm chuyện nên làm.

Triệu Khải Thờihôm nay, một chút quyền lực cũng không có. Ông bị giam lỏng ở đây, không cam lòng chút nào, vẫn đang mưu tính hành động với Am Câu.

Trong phòng, chỉ có hai người Triệu Khải Thời cùng Triệu Hiền.

Ông ta cùng Triệu Hiền hai người đang đánh cờ, Triệu Hiền thấy Triệu Khải Thời đang lầm bầm lầu bầu nói cái gì, đầu óc mơ hồ hỏi: "Bác cả, bác đang nói gì đấy?"

"Không có gì!" Triệu Khải Thời cười một tiếng, nói với Triệu Hiền: "Hiền, cháu tới nhà anh Hùng chưa?"

"Dạ rồi, ở mấy ngày."

Triệu Khải Thời nháy mắt với Triệu Hiền, sau đó viết bốn chữ ở trên bàn: "Tai vách mạch rừng!"

Triệu Hiền lập tức hiểu ra, không nói chuyện liên quan tới Triệu Hùng ở đây. Lại nói với Triệu Khải Thời: "Bác cả, sắp hết năm rồi, Triệu Cao cùng Triệu Khang hai người họ đã về chưa?"

"Chắc là về rồi! Ngày mai cháu qua hỏi chú Ba xem sao. Hiền, hôm nay bác mệt rồi, không đánh cờ nữa. Cháu thu dọn bàn cờ đi!" Triệu Khải Thời nháy mắt với Triệu Hiền.

Triệu Hiền "Vâng!" một tiếng, bận bịu thu dọn bàn cờ.

"Hiền, chút nữa giúp bác trải giường với!" Triệu Khải Thời nói với Triệu Hiền đang dọn bàn cờ.

"Vâng, bác cả!"

Triệu Hiền rất thông minh, biết bác cả Triệu Khải Thời chắc có chuyện muốn nói cùng với mình.

Sau khi thu dọn bàn cờ xong, cô ta lại giúp Triệu Khải Thời trải giường.

Triệu Khải Thời len lén đem một tờ giấy, nhét vào tay Triệu Hiền. Vươn người một cái nói: "Bác mệt rồi, cháu về nghỉ ngơi đi! Nhớ, ngày mai lại tới đánh cờ với bác."

Triệu Hiền giấu kín tờ giấy trong tay, gật đầu đồng ý nói: "Vâng! Dù sao cháu ở nhà cũng không việc gì làm. Tài đánh cờ của bác cả cao siêu, còn có thể dạy cháu mấy chiêu. Bác cả, vậy cháu về trước đây."

"Ừ, đi đi!"

Ngay sau khi Triệu Hiền rời đi, Triệu Khải Thời tắt đèn. Ông ta ôm điện thoại di động, đọc đi đọc lại mãi tin nhắn của Triệu Hùng gửi tới cho mình, cuối cùng quyến luyến không thôi xóa tin đi.

Nằm ở trên giường, Triệu Khải Thời lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được.

Con trai Triệu Hùng rốt cuộc cũng trưởng thành rồi. Triệu Khải Thời ông mong đợi ngày này đã quá lâu. Nhưng trong lòng lại tràn đầy lo âu với con đường đi tiếp sau này của con trai Triệu Hùng.

Sau này, chỉ sợ chuyện ông có thể giúp con trai Triệu Hùng làm không nhiều lắm, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính Triệu Hùng!

Triệu Khải Thời yên lặng thì thầm trong lòng: "Hùng, con không hổ là con trai của Triệu Khải Thời này! Con không để cho bố thất vọng, cũng không để cho mẹ con thất vọng! Hết thảy, phải dựa vào con rồi."

Ngay sau khi Triệu Hiền rời khỏi phòng của bác cả Triệu Khải Thời, đi trở về chỗ ở của mình. Sau lưng cô ta có cảm giác dường như có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô ta.

Trong lòng Triệu Hiền có chút sợ hãi, càng đi càng nhanh.

Sau khi trở lại phòng, đóng cửa phòng, liền nhanh chóng khóa trái.

Triệu Hiền rất thông minh, không mở ra tờ giấy Triệu Khải Thời cho cô tangay lập tức.

Ngủ đến nửa đêm, Triệu Hiền đứng dậy tới nhà vệ sinh. Bởi vì, bố Triệu Khải Lễ đã từng nói với cô ta, nhà vệ sinh là nơi an toàn nhất.

Mấy thiết bị giám sát ở nhà vệ sinh đều đã bị Triệu Khải Lễ âm thầm phá hư hết.

Triệu Hiền kiểm tra cẩn thận một phen trong nhà vệ sinh có thiết bị giám sát hay không, sau khi xác nhận an toàn, lúc này mới mở tờ giấy bác cả Triệu Khải Thời cho cô ta, phía trên viết: "Hiền, sang năm mới nghĩ cách ra khỏi nhà họ Triệu, đến Hải Phòng tìm anh Hùng của cháu. Nhà họ Triệu nguy hiểm!"

Thấy tin này, Triệu Hiền thất kinh.

Cô ta vội vàng xé náttờ giấy, ném vào bồn cầu, dùng nước xối đi.

Trở lại trên giường, Triệu Hiền cũng mất ngủ, có làm sao cũng không cách nào chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau!

Tập đoàn Hùng Quang, tòa nhà văn phòng kinh doanh CBD.

Triệu Hùng vẫn luôn bận rộn, mãi không đến thăm Cố, thật lâu không có tới thăm Cố Minh Tuyết cùng với Vu Đại Đồng.

Sau khi đi tới cao ốc văn phòng CBD, Triệu Hùng vừa mới tới phòng làm việc, liền nghe bên trong truyền đến thanh âm của con trai Triệu Cao của chú Ba Triệu Khải Nghĩa.

Hôm nay, Triệu Khải Nghĩa là Chủ tịch tập đoàn Khải Thời, ai nắm giữ tập đoàn Khải Thời, thì người đó chính là gia chủ nhà họ Triệu.

Bố Triệu Khải Thời đã bị gán tội, Triệu Cao bằng và cha Triệu Khải Nghĩa, ở tập đoàn Khải Thời có thể nói là lên như diều gặp gió. Tác phong cao ngạo huye6nh
hoang, biểu lộ hết thảy lên trên người Triệu Cao.

"Minh Tuyết, tết này em về ăn tết với anh nhé?" Triệu Cao nói với Cố Minh Tuyết.

Triệu Cao vẫn luôn thầm mến Cố Minh Tuyết, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao anh ta phải đến Hải Thành đi công tác. Chỉ tiếc Cố Minh Tuyết không có cảm tình gì với Triệu Cao.

"Triệu Cao, anh muốn về thì tự đi mà về, liên quan gì đến tôi?" Cố Minh Tuyết mặt đầy biểu tình lạnh nhạt.

"Minh Tuyết, tại sao em phải giúp Triệu Hùng làm việc? Anh ta đã bị nhà họ Triệu đuổi khỏi nhà, là rác mà nhà họ Triệu vứt đi rồi. Em làm việc cho anh đi? Muốn làm chức vụ gì ở tập đoàn Khải Thời, tùy ý em chọn!"

Cố Minh Tuyết có chút không nhịn được, châm chọc nói với Triệu Cao: "Vậy tôi muốn vị trí Chủ tịch tập đoàn Khải Thời, anh có thể cho tôi không?"

"Cái này..."

Triệu Cao trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.

Bố anh ta Triệu Khải Nghĩa mới là Chủ tịch tập đoàn Khải Thời đúng nghĩa. Triệu Cao anh chẳng có quyền gì có thể cho Cố Minh Tuyết ngồi lên vị trí Chủ tịch tập đoàn Khải Thởi hết.

"Nếu không làm được, cũng không cần khoác lác!" Cố Minh Tuyết lạnh nhạt nói với Triệu Cao: "Anh đi ra ngoài đi! Tôi phải làm việc."

Triệu Cao nắm cổ tay của Cố Minh Tuyết, kích động nói: "MinhTuyết, có phải em còn thích cái thằng Triệu Hùng kia hay không?"

"Cái này không liên quan đến anh!"

Cố Minh Tuyết muốn giãy ra khỏi bàn tay Triệu Cao, nhưng cô ta chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao địch nổi khí lực của Triệu Cao.

Triệu Cao nghiêm giọng quát lênvới Cố Minh Tuyết: "Cố Minh Tuyết, em tỉnh lại đi! Triệu Hùng anh ta đã kết hôn rồi, anh ta chỉ xem em như em gái mà thôi. Sẽ không thích em đâu. Mà Triệu Cao anh, mới là người một lòng một dạvới em!"

Cố Minh Tuyết trợn mắt nhìn Triệu Cao nói: "Tôi biết anh Hùng chỉ xem tôi như em gái. Tôi cũng không hy vọng xa vời, anh ấy sẽ lấy tôi. Nhưng Triệu Cao anh dù có ưu tú hơn nữa, tôi cũng sẽ không thích anh. Anh dẹp ý niệm này đi!"

"Em..."

Triệu Cao giận đến mặt mũi trở nên dữ tợn, ngay sáu đó “chát” một tiếng, một cái tát in lên trên mặt của Cố Minh Tuyết.

"Ả đê tiện! Tôi tốt với cô như vậy, cô lại không thích tôi, mà cứ thích người đã có vợ kia! Nói cho cô hay, nếu như cô không thích tôi, tôi tình nguyện hủy đi thứ mà mình yêu thích!" Triệu Cao quát to về phía Cố Minh Tuyết.

Vu Đại Đồng thấy Triệu Cao không chỉ làm rùm beng với Cố Minh Tuyết, còn động thủ đánh Cố Minh Tuyết. Anh ta xông lại, muốn giúp một tay. Kết quả, bị Triệu Cao đạp lăn quay dưới đất.

Triệu Cao chỉ Vu Đại Đồng mắng: "Oắt con, dám động thủcùng tao? Mày biết tao là ai không? Tao là con trai của Chủ tịch mới nhậm chức ở tập đoàn Khải Thời. Dám động vào tao, tao cho người gi3t chết mày!".

Vừa dứt lời, trước mặt đột nhiên thêm một người.

Triệu Cao cho là mình hoa mắt, khi thấy rõ người trước mặt là Triệu Hùng, không khỏi lộ vẻ mặt hoảng sợ.

"Triệu Hùng, anh..."

“Chát! Chát!”

Lời còn chưa nói hết, Triệu Hùng tát cho Triệu Cao hai cái tát tai mạnh. Sau đó, đưa tay kéo lấy cổ áocủaanh ta, ném anh ta ra ngoài hệt như rác rưởi vậy.

Triệu Cao từ dưới đất đứng lên sợ sệt, mặt mũi dử tợn kêu lên: "Anh dám đánh tôi?"

Triệu Hùng chậm rãi đi tới hướng Triệu Cao, cười lạnh nói: "Mặc dù tao bị nhà họ Triệu gia đuổi ra khỏi nhà rồi! Nhưng một ngày làm anh của mày, thì có tư cách thay chú Ba dạy dỗ mày! Hôm nay, tao sẽ cho mày biết người bị vứt đi không phải ai cũng có thể bị khi dễ!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện