Chàng Rể Tỷ Phú

Đồng Hiểu Tam vào cuộc


trước sau

Tám giờ rưỡi tối, Đồng Hiểu Tam mang theo bốn vệ sĩ đi tới “Hộp đêm Kim Quy”. Nếu bình thường, ông ta nhất định sẽ vui vui ở hộp đêm rồi mới trở lại sòng bạc tìm vận may. Nhưng vừa nghĩ tới có người đẹp dê béo ở nơi khác thì kìm chế được tâm tình kích động.

Dê béo, ở trong sòng bạc, thường chỉ những người khách không biết chơi bài bạc, rồi lại rất có tiền đợi bị làm thịt.

Sau khivội vã đi tới phòng làm việc củaTiền Tứ Gia, Đồng Hiểu Tam vội vã mà hỏiTiền Tứ Gia: “Tứ Gia, cô gái kia đâu?”

Thấy Đồng Hiểu Tam tới, Tiền Tứ Gia mừng thầm trong lòng. Trên mặt lại như thường nói: “Ông Ba, ông đi theo tôi!”

Đồng Hiểu Tam“Ừ!” một tiếng, phân phó vệ sĩ đi hộp đêm uống rượu chờ mình. Ông ta theo Tiền Tứ Gia đi tới sòng bạc.

Lúc này, đúng là lúc sòng bạc đang làm ăn đông đúc.

Các loại máy đánh bạc, mạt chược, bài cào, xúc xắc, bài poker, các tiếng hò he thay nhau vang lên.

Một người đẹp mặc váy dài trắng hở lưng, đi lại trong đám người đánh bạc, đặc biệt làm người khác chú ý.

Tiền Tứ Gia chỉ vào người đẹp mặc váy trắng tóc dài bồng bềnh, nói vớiĐồng Hiểu Tam: “Ông Ba, chính là cô gái kia!”

“Đi, nhìn một cái đi!”Ánh mắtĐồng Hiểu Tam tỏa ánh sáng, hưng phấn mà nói.

Hai người đi tới bên cạnhCao Băng, một mùi thơm từ từ bay vào trong mũiĐồng Hiểu Tam.

Đồng Hiểu Tam thấy cô gái trước mắt cực kỳ xinh đẹp. Không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với những cô gái phấn son tầm thường ở ‘Hộp đêm’ kia, không khỏi một tâm vượn ý mã.

Nếu ông ta có thể ngủ vớicô gái xinh đẹp như vậy, coi như là giảm thọ năm năm cũng đáng.

“Cô ta chỉ đi một mình à?”Đồng Hiểu Tam nhỏ giọng hỏi bên người Tiền Tứ Gia.

Tiền Tứ Gia“Ừ!”một tiếng nói: “Chỉ có một mình cô ta.”

“Tứ Gia, vậy ông tìm người hỏi cô gái nàymột chút, chơi mạt chược không? Ông thu xếp riêng cho chúng tôi đánh mấy vánmạt chược, sau đó sẽ chơi cái khác.”Đồng Hiểu Tamnở nụ cười bỉ ổi.

“Ông Ba, vậy ông đi phòng khách quý chờ xem! Tôi để người đi tìm cô ta nói.”

“Được!”

Đồng Hiểu Tam vui vẻ lên tiếng, xoay người dưới sự hướng dẫn của nhân viên đi phòng khách quý.

Tiền Tứ Gia gọi quản lísòng bạc, ghé vào lỗ taianh ta rỉ tai vài câu. Quản lí hiểu ý, đi tới bên cạnhCao Băng nhỏ giọng hỏi: “Người đẹp, cô có hứng thú chơi lớn hơn chút nữa không?”

Cao Băng nhìn quản lí sòng bạc, gật đầu nói: “Được!”

Sau đó, dưới sự hướng dẫn của quản lí, Cao Băng đi theo đến rồi “Phòng khách quý”sòng bạc.

Sau khi vào “Phòng khách quý”, quản lí sòng bạc giới thiệu vớingười đẹp: “Người đẹp, vị này chính là ông chủsòng bạcchúng tôi, tên làTiền Tứ Gia!”

Tiền Tứ Gia lúc tuổi già mập ra, dáng người sớm đã thành biến dạng hơi có chút hói đầu. Chủ động đưa tay cười ha hachào hỏiCao Băng: “Chào cô! Gọi Tứ Gia là được. Xin hỏi, quý tính của người đẹp?”

Cao Băng giả bộ không biết Tiền Tứ Gia, đưa tay ra bắt tayTiền Tứ Gia nói: “Họ Cao, tên một chữ Băng.”

“Hóa ra là cô Băng. Thất kính! Thất kính! Nghe nhân viên nói, hai ngày này vận may của cô tốt. Vừa lúc tôi hẹn bạn bè đến đây, chuẩn bị đánh mạt chược, không biết cô Băng đây có hứng thú hay không?”

Cao Băng cười nói: “Hứng thú thì có. Nhưng mà mạt chược có nhiều cách chơi lắm. Tôi chỉ biết cách chơi huyết chiến đến cùng với đài thành. Không biết nơi nàycác người là đánh thế nào?”

“Cái này...”Tiền Tứ Gia trầm ngâm một chút nói: “Cách chơi chỗ chúng tôi tương đối giống cách chơi quốc tế. Cô Băng đây biết cách chơi quốc tiêu không?”

“Biết một chút nhưng không quen cho lắm. Nhưng nếu như các người muốn chơi thìtôi có thể cùng các người.”Cao Băngra vẻ không ưng lắm.

Đồng Hiểu Tam vừa nghe thì vui vẻ rồi.

Cô gái này hình như thật sự là cái loại dê béo lắm tiền không biết chơi.

Đồng Hiểu Tam thích nhất chơi mạt chược, thứ nhì mới là loại cá cược.

Đồng Hiểu Tam đứng lên, cười ha ha nói: “Cô Băng, không biết làm nghề gì?”

“Không nghề nghiệp!”Cao Băng nhàn nhạt trả lời.

Cao Băng càng nóinhư vậy, trái lại xác nhậnsuy đoán lúc trước củaTiền Tứ Gia.

Cô gái này rất có thể đượcphú ôngđó bao nuôi. Có thể là thất tình, mới có thể tới sòng bạc tìm kiếm k1ch thích.

Không ít phụ nữ tới sòng bạc chơi đùa, phần nhiều là vợ thương gia cùng
vợ bé. Nhưng cũng không biết lão già nào mắt mù, phí của trời như thế.

Loại cực phẩm như Cao Băng, dùng để thương còn không kịp đấy, vậy mà không quý trọng loại người đẹp vưu vậtnày.

Tiền Tứ Gia vội vàng giới thiệu: “Cô Băng, vị này chính làÔng Batập đoàn Tam Giaobản địa, Đồng Hiểu Tam.”

Đồng Hiểu Tam sợ dọaCao Băng, làm bộ nho nhã lễ độ, đưa tay chào hỏiCao Băng nói: “Xin chào, cô Băng!”

“Xin chào, ông Tam.”

Lúc Cao Băng đang muốn rút tay ngọc về, không nghĩ tới Đồng Hiểu Tamvẫn siết chặttay của mình.

“Ông Tam, ông...”Cao Băngnhíu đôi mi thanh tú.

Đồng Hiểu Tam ý thức được mình thất thố, buông lỏng tayCao Băngra, xấu hổ cười cười nói: “Cô Băng, cô thật là đẹp!”

Cao BănglườmĐồng Hiểu Tam, không trả lời ông ta.

Trong tay Đồng Hiểu Tam còn nắmtayngười đẹp. Thầm nghĩ trong lòng: Cô gái này có bàn tay thật mượt mà! Da thật trơn!

Tiền Tứ Gia nhẹ nhàng đụng Đồng Hiểu Tammột cái, ý bảo ông ta bỏ tay ra, chớ dọa chongười đẹp chạy.

Cao Băngngồi xuống ghế sa lon, đôiđẹptuyết trắng thon dài vắt lên nhau, nói vớiTiền Tứ Gia: “Tứ Gia, bình thườngtôi cũng thích chơi mạt chược, vậy thì đánh mạt chượcquốc tế đi! Nhưng hình như còn thiếu một người.”

Đồng Hiểu Tam thấy Cao Băngđồng ý, cao hứng vộithúc giụcTiền Tứ Gia: “Tứ Gia, ông nhanh đi tìm thêm một người đi.”

“Được, các người chờ chút.”

Sau khiTiền Tứ Gia lên tiếng thì đi ra ngoài. Lúc trở lại lần nữa mang theo Hà Cảnh đi.

Đồng Hiểu Tam thấy Hà Cảnh nhìn không quen mặt, nhíu mày hỏiTiền Tứ Gia: “Tứ Gia, người kia là ai?”

“Ồ, ông chủ công ty bất động sản Hải Huyền, tổng giám đốc Cảnh!”

Tiền Tứ Giagiới thiệu xong vớiĐồng Hiểu Tamrồi đi tới Đồng Hiểu Tam bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Người nọ là tên ăn chơi trác táng, tiêu tiền như nước, không thiếu tiền.”

Sau khiĐồng Hiểu Tam nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng. Không nghĩ tới, thoáng cái có hai con dê béo.

Tiền Tứ Gia cười ha hanói vớiCao Băng: “Cô Băng, hiện tại người đã đủ, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”

“Được! Nhưngcác người đánh bao nhiêu, đánh nhỏ tôi không có hứng đâu nhé?”Cao Băngra vẻ ngạo mạn.

Đồng Hiểu Tam vừa nghe vậy, trong lòng lập tức vui vẻ.

Ông ta cũng không muốn chơi ít tiền nên dẫn đầu lên tiếng: “Đánh 1000 đi! Mạt chược quốc tế cơ sở chính là 8 lần, cao nhất 81 lần.”

Cao Bănglấy ra một điếu thuốc dành cho nữ, đốt hút rồi nói: “Một vánthắng thua mới hơn 350 triệu. Lại nói, mạt chược không quá nhiều vận may, cũng khôngthắng được nhiều tiền. Không bằng đánh ít nhất 5000 đi!”

“Ít nhất 5000?”Sau khiĐồng Hiểu Tam nghe vậy, không khỏi giật mình.

Cái này nếu như vận may kém, một ván sẽ ra đi mấy tỷ, thậm chí mấy chục tỷ. Kém nhất cũng phải móc ra 3,5 tỷ một ván.

Không đợi ông ta mở miệng nói chuyện, Hà Cảnh đã mở miệng nói: “Thế nào, ngài đây không chơi nổi à?”

Đồng Hiểu Tam vừa nghe, nhất thời hào khí mà nói: “Tới thì tới, ai sợ ai! Ít nhất đánh 10000.”

Hà Cảnh nhún vai, cười nói: “Tôi không thành vấn đề!”

Cao Băngnhả mấy vòng khói xinh đẹp, ưu nhãduyên dáng thay đổi tư thế ngồi, nhẹ nhàng cười:“Tôi cũng không thành vấn đề!”

Tiền Tứ Gia cười ha ha nói: “Nào nào nào! Vậy tối nay chúng ta sẽ đánh tận hứng.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện