Phòng hồi sức đặc biệt của bệnh viện nhân dân thành phố Lâm Hải. Cổ Bách Thiên cầm hóa đơn viện phí đứng ngoài cửa hoang mang lạc lối. "Tim của cha anh không thể gắng gượng được nữa. Nếu anh không chịu nộp bốn trăm triệu tiền giải phẫu thì ông ấy có thể nguy hiểm tính mạng bất kì lúc nào!" Lời nói của y tá lại vang vọng vào tai, đầu ngón tay Cổ Bách Thiên run rẩy. Nếu là lúc trước, bốn trăm triệu với anh chỉ là số tiền tiêu vặt nhỏ nhoi, nhưng bây giờ nó lại là con số khổng lồ hơn bao giờ hết!
Mới một tuần trước thôi, tập đoàn Thanh Hi là đối tác lớn lại đột ngột nuốt lời khiến bốn trăm tỉ vay từ ngân hàng hóa thành bọt biển. Cha anh bì quá tức giận nên lên cơn đau tim phải nhập viện điều trị. Nay tài sản của công ty đã bị ngân hàng đóng băng, anh không thể rút ra một xu nào được! "Cha hãy cố gắng chịu đựng, sắp tới cha con ta cứ nương tựa vào nhau mà sống. Con nhất định sẽ cứu được cha!"
Cổ Bách Thiên lau nước mắt và quyết định đi mượn tiền. Dù phải đánh đổi bất kì giá nào cũng phải kiếm đủ tiền phẫu thuật cho cha. Anh về thành phố Vân Sơn, tìm đến biệt thự nhà họ Cố để vay tiền ông nội nhưng lại bị bác cả chặn ngoài cửa. "Cổ Bách Thiên, cậu tìm ông nội cũng chẳng được gì đâu!" "Bây giờ người đứng tên tài sản của nhà họ Cố là tôi, tôi sẽ không cho cậu mượn một đồng xu cắc bạc nào!" Bác cả Cổ Giang Minh không nể tình nói.
Cổ Bách Thiên giận run người. Nhà họ Cố cũng là gia đình giàu sang quyền thế của thành phố Lâm Sơn, năm đó cha anh để hết tất cả tài sản lại cho bác cả Cổ Giang Minh và chuyển đến thành phố Lâm Hải xây dựng sự nghiệp. Nay cha anh bệnh nặng, bác cả lại không muốn ra mặt giúp đứa em ruột rà máu mủ này! "Bác cả đừng quên ngày xưa bác ra nước ngoài cờ bạc đã thua hết mấy trăm triệu, chính cha cháu là người đã cho bác mượn tiền, giúp bác giữ lại công ty!" Khi đó tiền vốn trong tay cha cũng không xoay vòng được, nhưng ông vẫn cho bác cả mượn tiền, bao năm qua ông ta không hề nhắc đến chuyện trả lại. "Mượn tiền thế quái nào được? Nó là em, trả nợ cho anh là chuyện hiển nhiên thôi mà!" Cổ Giang Minh nhếch miệng, mặt dày mày dạn trở tráo. "Bác cả, cha tôi trả nợ cho bác là lẽ hiển nhiên thì bác chi tiền chữa bệnh cho ông ấy không phải là chuyện nên làm à?" Cổ Bách Thiên cãi lại. "Chuyện nào ra chuyện đó chứ! Ngày đó cha cậu là ông chủ lớn, tiền rủng rỉnh đầy túi. Bây giờ nó trắng tay, tôi cho cha cậu mượn thì gia đình cậu có trả nổi không?"
Cổ Bách Thiên giật mình, anh không ngờ bác cả có thể nói ra những lời như vậy: "Bác cả, xem như cháu mượn tiền bác đi được không? Sau này cháu sẽ đi làm trả lại cho bác!" Nghĩ đến căn bệnh của cha mình, Cổ Bách Thiên buông nắm tay đang siết chặt ra. "Cậu trả á? Không có cha cậu thì cậu là cái thá gì? Cậu lấy cái quái gì trả?" Bác cả khinh thường nói.
Cổ Bách Thiên là cậu ấm ngậm thìa vàng sinh ra, được yêu thương nuông chiều từ bé. Trong mắt Cổ Giang Minh, không có người cha Cổ Giang Thạch thì anh chẳng khác gì chó hoang lạc chủ. Không hề có khả năng làm ra tiền. "Cháu không muốn nói chuyện với bác, cháu muốn gặp ông nội!" Cổ Bách Thiên đỏ mặt, xúc động muốn vọt vào trong. Nhưng lại bị người làm đẩy ra ngoài, ngã trên con đường mưa ướt đẫm. "Bác cả, cha cháu là em ruột bác! Bác thấy chết vẫn không cứu ư?" Người Cổ Bách Thiên đầy bùn đất, anh đứng dậy buột miệng gào lên. "Em ruột á?" Cổ Giang Minh cười cạnh nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi không còn đứa em nào nữa. Cha con cậu chính thức bị tôi đuổi khỏi nhà họ Cố!" "Khốn nạn!" Cổ Bách Thiên lao lên nhưng chỉ va vào cửa lớn. "Mẹ kiếp!" Anh đập cửa, cả người run lên.
Nước mắt lăn dài trên mặt, anh không ngờ bác cả lại là kẻ vô tình vô nghĩa không màng đến tình nghĩa anh em như thế. Chỉ là trong giờ phút này, anh buộc phải lau khô nước mắt đi để tiếp tục kiếm tiền chữa bệnh cho cha.
Cổ Bách Thiên tìm đến những họ hàng thân thuộc khác nhưng không ai muốn gặp anh. Những người này ngửa tay cầm tiền cha anh gửi, nhưng đến lúc xảy ra chuyện lại nhìn nhau như người qua đường. Thậm chí còn mắng chửi anh! Rơi vào đường cùng, Cổ Bách Thiên quyết định tìm đến bác Lương, người bạn nổi khổ của cha anh.
Vay tiền
Năm đó công ty của bác Lương đứng