"Anh Long!"
Lương Phúc nhìn thấy người vừa đến thì vui mừng khôn xiết, không nhịn được mà chỉ vào Cố Bách Thiên rồi hét to: "Anh Long, chính là cậu ta, cậu ta là Cố Bách Thiên, chính mắt em nhìn thấy là cậu ta đã đánh đám mấy người anh Cẩu!"
"Mày là Cố Bách Thiên? Chính mày là người đã đánh thuộc hạ của tao sao?" Ngay lập tức, sắc mặt của Hồ Văn Long hiện lên vẻ lạnh lẽo, dù sao anh ta cũng là dân xã hội đen, từ đầu đến chân toát ra khí thế hung dữ khiến người xung quanh không khỏi liếc mắt nhìn.
Lúc này, trên mặt Lương Niệm Huyền và Mai Hồng Tuyết đều hiện ra vẻ lo lắng.
Chuyện này quá rõ ràng rồi, gã hung tợn bặm trợn kia là người mà Lương Phúc tìm đến để xử lý Cố Bách Thiên!
Dương Minh Viễn cau mày đứng lên khỏi chỗ ngồi, anh ta không cho phép bất cứ ai cư xử không đúng với anh Cố.
Cố Bách Thiên khoát tay một cái, ra hiệu rằng anh ta không cần quan tâm đến chuyện này.
Vừa mới nghe được mấy câu mà Lương Phúc nói, anh đã hiểu lý do mà đám người kia đến đây là gì, nhưng anh chẳng quan tâm, thậm chí còn không thèm nhìn đối phương lấy một lân.
Mời đọc truyện trên truyen99.vip
"Tôi là Cố Bách Thiên, nếu anh đang nói về chuyện đã xảy ra ở quán cơm Á Châu đêm hôm đó thì đúng vậy, là tôi làm đấy!" Cố Bách Thiên nói bằng giọng nhàn nhạt, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.
"Cố Bách Thiên, con mẹ nó mày phách lối vừa thôi, anh Long là anh cả ở đảo Thanh Hà, anh ấy có vô số thuộc hạ dưới quyền, tao nói để mày biết, tốt nhất là mày mau chóng quỳ xuống xin lỗi tao đi, rồi ngoan ngoãn giao cổ phần ra đây, vậy thì tao có thể nói với anh Long giữ lại cái mạng của mày, còn không thì ngày này năm sau con mẹ nó chính là ngày giỗ của mày đấy!" Lương Phúc chỉ tay xuống đất, hét ầm lên.
Mày cướp người phụ nữ của ông đây thì sao?
Mày giữ cổ phần của nhà họ Lương thì thế nào?
Bây giờ Hồ Văn Long đến đây rồi thì ngày chết của mày cũng đến rồi đấy Cố Bách Thiên!
Lúc trước mày làm tao nhục nhã trước mặt mọi người thì hôm nay Lương Phúc tao phải đòi lại tất cả!
Mọi người vừa nghe được tin người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa này chính là anh cả ở đảo Thanh Hà thì tất cả đều không khỏi khiếp sợ.
Ban đầu đảo Thanh Hà chỉ là một ngôi làng nhỏ khép kín, sau này thì phát triển thành một khu mở rộng, người dân trên đảo cực kỳ hung dữ, không thèm quan tâm đến chính quyền hay cán bộ gì cả.
Mà Hồ Văn Long lại có thể trở thành anh cả ở một nơi như vậy thì chắc chắn thực lực của anh ta là điều không cần phải bàn cãi.
"Thằng nhãi ranh kia, đúng như Lương Phúc vừa nói đấy, nếu bây giờ mày quỳ xuống rồi bò qua đây cầu xin tao, tao sẽ cân nhắc giữ lại cho mày hai cánh tay, để mày bưng phân đổ nước tiểu cho mấy anh em tao suốt quãng đời còn lại, nếu không thì hôm nay ông đây sẽ lấy cái mạng quèn của mày!" Hồ Văn Long nói bằng giọng lạnh lùng, hôm nay anh ta đến đây không hề có ý định bỏ qua cho Cố Bách Thiên một cách dễ dàng, cho nên đây đã là kết cục tốt đẹp nhất cho đối phương rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Bách Thiên, không biết sao Cố Bách Thiên lại đắc tội đến Hồ Văn Long, e là lần này anh sẽ cực kỳ thế thảm!
Hồ Văn Long dẫn theo rất nhiều người, mà thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn của anh ta không phải là chuyện có thể mang ra đùa cợt.
"Anh muốn lấy mạng của tôi? Nói khoác mà cũng dám mạnh miệng như vậy hả!"
Cố Bách Thiên lắc đầu, cười gần một tiếng, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Dương Minh Viễn tiếp tục rót rượu cho Cố Bách Thiên ở một bên, Cố Bách Thiên vẫn tiếp tục cầm ly rượu lên uống bằng dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh nhàn nhã.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, có một số còn ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông này hoàn toàn không để Hồ Văn Long vào trong mắt há!
"Thằng nhãi này? Con mẹ nó mày đang tự tìm cái chết đúng không?" Ngay lập tức, vẻ mặt của Hồ Văn Long sa sầm xuống, gã ta không ngờ tên nhãi ranh này vẫn dám tỏ vẻ kiêu ngạo, phách lối ngay trước mặt mình, vì thế lập tức vội vã khoát tay một cái, ra lệnh cho thuộc hạ: "Lôi thằng ranh này ra đánh tàn phế cho tao.
Hôm nay ông đây muốn mày sống không bằng chết!" Mời đọc truyện trên truyen99.vip
"Hồ Văn Long, anh cũng to mồm gớm nhỉ, hôm nay kẻ hèn mọn họ Lôi này cũng muốn xem xem anh muốn cho ai sống không bằng chết!"
Thế nhưng, ngay khi thuộc hạ của Hồ Văn Long chuẩn bị di chuyển, thì đột nhiên một đám người xông từ ngoài cửa vào, tất cả bọn họ đều mặc đồ đen và đeo kính râm, giống như trong mấy bộ phim xã hội đen của Việt Nam vậy.
Với khí thế và phong thái này thì chỉ trong nháy mắt, họ đã dìm toàn bộ đám người của Hồ Văn Long xuống rồi!
Đám người đó tản ra, một người đàn ông trung niên mặc quần áo giao lĩnh, khí chất uy nghiêm, dẫn theo vài người đi vào.
"Ơ, ngài là, anh Hùng?"
Ngay lập tức, Hồ Văn Long ngây ngẩn cả người, tất cả những người khác cũng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Người đó chính là anh cả của thành phố Lâm Hải, anh Hùng!
Đây mới chính là người có quyền lực cao nhất ẩn sâu trong bóng tối của thành phố Lâm Hải!
Đây không phải là người mà đám Hồ Văn Long có thể so sánh được!
Nói khó nghe một chút thì sự chênh lệch giữa Hồ Văn Long và Lâm Hùng giống như khoảng cách giữa mấy tên cướp quèn và người đứng đầu tổ chức xã hội đen vậy!
Người ta đã tẩy trắng danh tiếng từ lâu rồi, bây giờ anh ta là người đứng đầu ở cả hai giới hắc bạch!
Phía sau ông ta là Tư Thuận, Lương Bằng, Sáu Gà, tất cả những nhân vật tai to mặt lớn ở khắp bốn phương Đông Tây Nam Bắc đều có mặt đầy đủ, còn những người khác thì chỉ có thể đứng ngoài cửa, không được phép vào.
"Nhà họ Lâm đến chúc thọ! Tặng một pho tượng ngọc Quan Âm Nam Hải! Nặng ba nghìn sáu trăm năm mươi gam!"
Mà lúc này, Lâm Hùng cũng không thèm để ý tới Hồ Văn Long, phất tay áo một cách dứt khoát, ngay sau đó thuộc hạ của anh ta ôm một pho tượng ngọc Quan Âm sáng lung linh lấp lánh, tinh khiết một cách hoàn hảo đi vào rồi đặt lên trên cái bàn vỡ nát ở cạnh cửa.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì không khỏi trợn to hai mắt.
Nhà họ Lâm mà lại đến chúc thọ nhà họ Lương á?
Nhà họ Lương quen biết nhà