Quản lý khu A giao chìa khóa và hợp đồng vào tay Cổ Bách
Thiên.
Giờ phút này, ba cô gái đứng đó trợn mắt há miệng không nói nên lời. Nhất là Từ Lạc, cô ta tưởng mình đi nhầm thế giới và không tin tất cả là sự thật: "Không thể nào!" Từ Lạc giật lấy hợp đồng trong tay Cổ Bách Thiên, nhìn hợp đồng giấy trắng mực đen rõ rành rành không chạy đi đâu được cô ta lại bắt đầu chóng mặt.
Lương Niệm cũng choáng váng. Ba mươi lăm tỷ một năm, anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Nhưng khi mọi người lên lầu xem, nhìn thấy văn phòng làm việc đơn giản rộng rãi, vị trí và ánh sáng chiếu vào đều rất tốt mới bắt đầu thấy chân thật.
Cổ Bách Thiên không hề khoác lác. "Cô quỳ xuống xin lỗi được rồi đó!" Cổ Bách Thiên nhìn Từ Lạc cười lạnh. Không nể tình cô ta là bạn thân Lương Niệm Huyền thì câu chuyện không phải là lời xin lỗi đơn giản vậy rồi.
Từ Lạc lấy lại tinh thần, mặt mũi nhỏ nhưng vẫn cố xả xiên: "Lính quèn thôi, ý với ai? Ai biết được anh đã dùng chiêu trò bẩn thỉu gì để lấy được hợp đồng này, biết đâu anh gạt người ta cũng nên!"
Lời cô ta nói khiến tim Lương Niệm Huyền đập nhanh, cô vội kéo Cổ Bách Thiên vào góc hỏi: "Cổ Bách Thiên, anh nói thật cho tôi biết rốt cuộc chuyện là sao? Đằng sau hợp đồng này có vấn đề gì không?"
Lương Niệm Huyền lo lắng sợ Cổ Bách làm gì đó trái pháp luật, "Yên tâm đi, đây là tiền bạn tôi gửi đến để thuê khu này. Bây giờ người ta đang ở nước ngoài và một năm sau mới về đây xây dựng sự nghiệp nên trong khoảng thời gian này em có thể sử dụng nó Cổ Bách Thiên thuận miệng bia ra một cái cớ "Bạn anh? Anh có người bạn nào tài giỏi vậy hả?" Lương Niệm Huyền không tin làm, phần lớn bạn bè của Cổ Bách Thiên đều là lính, kiểm đầu ra người làm tiền lắm quyền thế này. "Là bạn bè quen biết khi cha tôi còn sống!" Cổ Bách Thiên bất đắc dĩ bổ sung thêm
Lương Niệm Huyện run lên, nhìn anh với ánh mắt thương hại. Suýt nữa cô quên mất Cổ Bách Thiên cũng là cậu ấm ngậm thìa vàng, sau đó nhà cửa tan hoang nên mới ra nông nỗi này. Nhưng nếu vậy thì cô không cần phải băn khoăn về nguồn gốc của mặt bằng này nữa. "Ơ? Vũ Nguyệt, Từ Lạc đi đâu rồi?" Hai người ra ngoài thì chỉ còn mỗi Vũ Nguyệt đứng đó quan sát khắp nơi, Lương Niệm Huyền hỏi.
Vũ Nguyệt bối rối nhìn Cổ Bách Thiên, đáp: "Chị Từ Lạc có việc bận nên đi trước rồi!"
Ngoài miệng là thế nhưng cả ba đều biết cô ta đang tránh né vụ cá cược với Cổ Bách Thiên, bề mặt không dám ở lại đây nên bỏ trốn.
Hai ngày sau, công ty Phong Đỉnh. Lương Niệm Huyền đứng bên cửa sổ với ly rượu vang sóng sánh. Sau khi anh âm thầm gọi cho quản lý chương đầu tư vào
Tân Vân Quang thì công ty đã đi vào quỹ đạo và bắt đầu làm việc trong hai ngày ngắn ngủi. Vợ anh quả là một người rất tài giỏi.
Ting! Tin nhận được gửi vào điện thoại, người gửi là Lương Niệm Huyền. "Anh đang ở đâu, tìm được việc chưa? Anh đến Tân Vân Quang làm bảo vệ đi, đàn ông có thể vô dụng nhưng phải có ý chỉ, bảo vệ cũng là một công việc nguy hiểm!"
Cổ Bách Thiên nhếch miệng, người vợ này vẫn không xem anh ra gì!
Anh vừa đặt điện thoại xuống thì cô gái xinh đẹp mặc tây trang đen đã bước vào "Tổng giám đốc, Lương Phúc của tập đoàn Lương Gia đến. Các điều khoản trong hợp đồng anh bảo tôi bổ sung đã được làm xong!" Trương Miện báo cáo công việc.
Cổ Bách Thiên gật đầu: "Bảo anh ta ký tên vào hợp đồng rồi cuốn gói cút khỏi đây đi. Nói cho anh ta biết, hợp tác của Phong Đỉnh và Lương Gia chính thức bị hủy bỏ" "Dạ!" Trương đầu đáp rồi xoay người đi. ở phòng tiếp khách, Lương Phúc đang nhàn nhã uống ly trà hoa cúc Trương Miên đưa. Anh ta thèm thuồng ngắm nhìn dáng người nóng bỏng ấy, hoa cúc phía sau cũng thít chặt lại. Người phụ nữ này quả đẹp, tổng giám đốc Phong Đỉnh biết thưởng thức quá thể, tuyển một cô gái xinh đẹp thế này làm thư ký cho mình. "Tổng giám đốc Lương, đây là các điều khoản tổng giám đốc công ty tôi bổ sung vào hợp đồng dự án Trà Hoa Các, nếu anh thấy không có vấn đề gì thì hãy ký tên vào đây!" Trương cười ngọt ngào.
Lương Phúc thấy nóng hết cả người, hình như anh ta đang tan chảy
Tôi Anh ta bị Trương Miên quyến rũ ngu người nên chưa xem hợp đồng viết cái gì đã vội vàng ký tên mình lên đó. Trương Miên cười khẽ cất hợp đồng đi rồi chợt trở mặt, nụ cười biến mất và thay vào đó là ánh lạnh buốt như cơn gió thổi đến từ ngọn núi cao nhất, nói: "Tổng giám đốc Lương, bây giờ anh cút được rồi đó!" "Hả... Cô nói gì cơ?" Lương Phúc giật mình ngơ ngác, anh ta tưởng mình vừa nghe nhầm.
Trương Miên cười "Tổng giám đốc công ty tôi nói rằng anh ký hợp đồng xong thì cút được rồi đó. Hợp tác của Phong Đỉnh và Lương Gia chính thức bị