"Bà nội!" "Bà cả, bà mau tỉnh lại đi!"
Tất cả mọi người sững sở dồn ánh mắt về phía Mai Hồng Tuyết. Chuyện này là sao? Có người bắt đầu nghĩ đến những lời Cổ Bách Thiên vừa nói.
Bấy giờ, Mai Hồng Tuyết cũng hoảng. Tuy cô chẳng thèm để ý đến lời Cổ Bách Thiện nói và rất tự tin vào khả năng của mình nhưng huyệt bách hội là huyệt vị rất nguy hiểm, trước đây cô từng châm cho người khác, tất cả đều thành công mà sao lần này lại... Chẳng lẽ người đàn ông đó đã nói đúng, cô Châm lệch? "Bác sĩ Mai, chuyện là sao? Sao tay bà nội tôi lại lạnh thế này!" "Bác sĩ Mai, cô nói gì đi chứ!" "Xe cấp cứu có chịu tới không, phải đưa bà đến bệnh viện ngay!"
Người nhà họ Lương bắt đầu hoảng loảng cuống cuồng chạy khắp nơi như ong vỡ tổ, Mai Hồng Tuyết cũng không biết phải làm sao. Cô chợt nghĩ tới chuyện gì đó, vội nói: "Người lúc nãy đi đầu rồi, nếu anh ta biết tôi châm sai thì chắc chắn cũng là một người biết châm cứu, mau gọi anh ta lại!"
Tuy Mai Hồng Tuyết không muốn thừa nhận minh châm cứu sai nhưng mạng người lớn bằng trời nên cô không dám qua loa, bây giờ xe cấp cứu vẫn chưa kịp tới nên muốn cứu được bà cụ thi phải nhờ đến Cổ Bách Thiên.
Người nhà họ Lương ngơ ngác, nhưng bây giờ ai rảnh quan tâm đến chấm với chả cứu, việc quan trọng bây giờ là phải cứu bà nội. Mọi người lập tức chạy ra ngoài đuổi theo.
VÌ Cổ Bách Thiên vừa mới đi nên vẫn chưa đi xa, chỉ là người họ Lương chạy ra xong lại chạy về "Cậu ta... Cậu ta không chịu quay lại" Người nào đó vuốt hồ hồi đầm đìa, bắt đắc dĩ nói "Cái gì? Thắng rác rưởi đó thấy chết không cứu?" Lương Phúc hét lên, trợn mắt nhìn Lương Niệm Huyện: "Lương Niệm Huyền, mày còn đứng đó làm gì. Mau đi tìm tháng chồng vô dụng của mày về đây!"
Lương Niệm Huyện cũng ngẩn ngơ rồi vội vã chạy đi, ra đến cửa lập tức trông thấy Cổ Bách Thiên đang định mở cửa ngôi vào chiếc Santana, gọi: "Bách Thiên!" "Em chạy ra khuyên tôi về cứu người hả?" Cổ Bách Thiên nhíu mày.
Lương Niệm Huyên liên tục gật đầu, nhanh nhẹn nói: "Dù có cứu được hay không cũng phải về thử xem!" "Bà ta đối xử với em như thế, em vẫn muốn cứu người? Bách Thiên hơi bất ngờ nói.
Cổ
Lương Niệm Huyền cần môi: "Dù sao bà cũng là bà nội tôi, dù bà làm bao nhiêu điều sai trái thì tôi cũng không thể trơ mặt nhìn bà chết đi được!" "Nhưng chỉ cần bà ta chết thì em là người duy nhất đủ sức giành lấy vị trí chủ tịch Lương Gia!" Lương Niệm Huyện cười túm tim nói. "Cổ Bách Thiên, anh ăn nói kiểu gì thế! Tiền bạc và địa vị có là gì so với mạng người?" Lương Niệm Huyền tức tối nhìn anh: "Đến lúc nào rồi anh vẫn còn nghĩ đến những điều đó?" "Tôi không quan tâm, Lương Gia hay bà nội đều không liên quan gì đến tôi hết. Tôi chỉ quan tâm vợ mình thôi!" Cổ Bách Thiên nghiêm túc nói. "Ai... Ai là vợ anh?" Lương Niệm Huyền lúng túng, cô lùi lại theo phản xạ.
Cổ Bách Thiên nhíu mày, quay đi. "Này! Cổ Bách Thiên, anh!" Lương Niệm Huyền tức chết mất, lúc nào rồi mà con người này vẫn còn hơi sức để gài cô? "Ch... Chồng!" Lương Niệm Huyên cần môi, không biết mình đã nói từ đó ra thế nào, mặt nóng bừng bừng lên và đó ứng
Cổ Bách Thiên dừng lại, anh lập tức xoay người nắm lấy tay Lương Niệm Huyền đi thẳng vào trong. "ĐI, đi cứu bà nội thôi" "Anh!" Lương Niệm Huyền ngơ ngác rồi chợt nhận ra anh đang cố ý, anh vẫn muốn cứu bà nội.
Bồng nhiên, cô có cảm giác mình đang bị lừa.
Huyền bực tức, xấu hổ đẩy tay anh ra.
Về nhà tôi tính số với anh! Cổ tức tối nghĩ
Lương Niệm "Tên vô dụng đó quay lại rồi!" Thấy Cổ Bách Thiên quay lại, mọi người vội vàng nhường đường. Mai Hồng Tuyết chân chữ nhưng vẫn nhường chỗ lại cho anh. "Cổ Bách Thiên, mày biết châm cứu không thể? Tao bảo trước, nếu bà nội xảy ra chuyện gì không hay thì mày phải chịu tất cả trách nhiệm!" Cổ Bách Thiên chưa kịp làm gì thì Lương Phúc đã đứng đó oang oang cái miệng.
Cổ Bách Thiên đang định giơ tay lên thì nhíu mày ngừng lại. "Đừng nghe anh ta nói, người châm là tôi nên trách nhiệm cứ để tôi gánh vác, anh chỉ cần cứu người là được!" Mai Hồng Tuyết lên tiếng nhận hết trách nhiệm về minh. "Nhưng Hồng Tuyết... "Anh câm ngay!" Mai Hồng Tuyết gắn giọng, liếc Lương Húc. Cô quay sang nói với Cổ Bách Thiên: "Mạng người quan trọng, mong anh hãy dốc hết sức cứu bà. Dù anh có cứu được