Rời khỏi hội quân Thanh Tuyền, Cổ Bách Thiên đi thắng đến nhà thuốc Đệ Nhất của tập đoàn Hà Thành.
Tuy vết thương đã đỡ hơn nhờ Huyền Danh Quyết nhưng anh vẫn muốn chữa nó dứt điểm thật sớm. Bảo Mệnh không phải là thứ muốn gặp là gặp, cần phải có cơ hội và may mắn nên không thể trông chờ hết vào nó được.
Hiệu thuốc Đệ Nhất năm trên đoạn đường sầm uất phần hoa nhất phố đi bộ Lâm Hải. Cổ Bách Thiên dừng xe bên đường rồi bước xuống "Ồ, con rể vô dụng nhà họ Lương đây mà?" Bên cạnh chợt vang lên giọng nói mỉa mai.
Cổ Bách Thiên quay lại, đúng là oan gia ngõ hẹp vì người đó chính là Từ Lạc, bạn thân Lương Niệm Huyên. Hôm nay Từ Lạc mặc đồng phục công sở, váy ngắn trên gối ôm lấy vòng ba đầy đặn phối với vớ đen trông rất hấp dẫn và quyền rũ. Ăn mặc thế thì chắc đang định đến thăm nhà ai? "Cô mặc bộ đồ này hơi khó quỳ xuống thì phải?" Cổ Bách Thiên nhìn từ trên xuống cười, buồn cười nói.
Mặt Từ Lạc đỏ lên: "Anh!" "Duyệt Duyệt, sao giờ này em mới đến!" Gã đàn ông hơn ba mươi tuổi có dáng người khá cao bước ra từ nhà thuốc, tiện tay ôm lấy eo Từ Lạc nói: "Anh đã bảo nhân viên soạn xong hợp đồng rồi, chờ em tới kí tên thôi đó!" "Anh Quân, người ta đang định vào thì bị tên ngu ngốc này cản lại, còn bắt người ta quỳ xuống nữa đó! Anh phải trút giận cho người ta!" Từ Lạc lập tức biến thành mèo hoang nhỏ đầm vào ngực Triệu Bản.
Người đó tên là Triệu Bản, quản lý của nhà thuốc Đệ Nhất.
Từ Lạc làm thêm ở một công ty được thì vô tình gặp gỡ tên này, hôm nay cô ta mượn mối quan hệ này để kiếm một khoản từ nhà thuốc Đệ Nhất.
Nghe có ta nói, Triệu Bản vội xoay lại, ánh mắt độc ác như loài răn có thể giết chết người "Ranh con, máy dám bảo bạn gái tao quỳ xuống hả?"
Cổ Bách Thiên đứng đó lắc đầu, anh không muốn đứng đây cãi nhau với hai người nên đi thẳng vào trong. "Ranh con, mẹ nó tạo đang nói chuyện, mày dám làm lỡ tạo hả?" Triệu Bản tức giận gọi, vội bước tới định nằm lấy vai Cổ
Bách Thiên.
Nhưng Cổ Bách Thiên lại nhẹ nhàng né đi như có thêm cặp mất sau lưng, anh giơ chân lên khiến Triệu Bản vấp té lăn quay như chó ăn cứt, mặt mũi xám xịt. Người đi đường lướt qua cười ngặt nghẽo. "Tốt nhất đừng đụng vào tôi, tôi đang muốn tốt cho anh đấy!" Cổ Bách Thiên lặc đầu bước vào nhà thuốc. "Anh Quân, anh có sao không?" Từ Lạc vội chạy tới đỡ Triệu
Bản dây.
Mặt Triệu Bần bầm dập, buột miệng chửi: "Mẹ nó, không thể để yên chuyện này được. Lát nữa anh sẽ xử thắng này ra trò!"
Gã làm công cho Hà Thanh bao năm nay nên đã bén rễ ăn sâu ở nơi này, ai ở thành phố Lâm Hải dám đặc tội gã? Nay lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch quật ngã, gã không nuốt trôi cơn thức này!
Cổ Bách Thiên vào đến nhà thuốc lập tức lên thắng khu thuốc Đông y trên lầu hai, ở đây bày bán rất nhiều dược liệu quý hiếm, trong đó có vài vị thuốc được người ta săn tìm đỏ mắt. Tiếc là những loại thuốc này chẳng làm được gì cho vết thương của anh.
Ting! Điện thoại chợt reo lên. "Alo? Cổ Bách Thiên, anh đang ở đâu? Mấy người đó có làm gì anh không?" Giọng nói lo lắng sốt ruột vang lên ở đầu dây bên kia, đó là giọng Lương Niệm Huyền, vợ anh.
Sau khi bị Trần Ngọc Lan và những người khác lối đi, Lương Niệm Huyền lại lén trở về hội quán Thanh Tuyền nhưng người đã đi mất dạng, cô bèn gọi cho Cổ Bách Thiên. "Ồ, không sao. Tôi đang ở hiệu thuốc!" Cổ Bách Thiên thấy lòng chợt ẩm, "Hả? Anh bị thương nặng không, đến hiệu thuốc làm sao không đến bệnh viện?" Lương Niệm tưởng Cổ Bách
Thiên bị người ta đánh. "Tôi không sao, đến đây dạo xem thôi!" Cổ Bách Thiên nói.
Lương Niệm Huyền thở phào nhẹ nhõm. Cô bằng nhớ ra một chuyện, nói: "Phải rồi, ngày mốt là đại hội thường niên nhà họ Lương, đó là buổi họp mặt cuối cùng bà nội tổ chức. Sau khi chọn người thừa kế, bà sẽ lùi về phía sau nghỉ ngơi nên sấp nhỏ trong nhà phải tặng bà