Sau khi Lương Niệm Huyền đi ra khỏi nhà hàng, lúc đi đến đường dành cho người đi bộ, tâm trạngbỗng dưng trở nên phiền muộn.
Biểu cảm lạnh lùng cô cố tỏ ra trước mặt Chu Chỉ Sâm đều là giả vờ. Hoàn toàn là để cho người đàn ông đó triệt để từ bỏ ý nghĩ trong đầu, cũng chính là lập tức biểu lộ thái độ dứt khoát của mình.
Mặt khác, cô chính xác là không hề có cảm giác gì đối với Chu Chí Sâm. Mặc dù Chu Chi Sâm còn trẻ tuổi, đẹp trai nhiều tiền, giỏi giang ưu tú. Nhưng mà, cô là một người phụ nữ đã có chồng.
Nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến mình người chồng chẳng được tích sự gì của mình, tâm trạng Lương Niệm Huyền trong nháy mắt trở nên tệ hại một cách lạ lùng, cứ như rơi xuống tận đáy vực sâu.
So với những cô bạn thân thiết khác của mình mà nói, hôn nhân của mình, nói một cách đơn giản là quá bất hạnh. Chỉ cần Cổ Bách Thiên bằng được một nửa Chu Chỉ Sâm, cô cũng không đến nỗi không ngóc đầu lên được như bây giờ! "Cổ Bách Thiên, nếu như anh cứ mãi ăn không ngồi rồi như vậy, không cho tôi thấy được hy vọng gì ở anh, vậy thì chúng ta ly hôn!" Lương Niệm Huyền âm thầm căn rằng quyết tâm trong lòng.
Ở một diễn biến khác, Cổ Bách Thiên chọn dược liệu xong, Hà Phục Sinh liền đến gần mời Cổ Bách Thiên ở lại ăn bữa com dam bac.
Ăn cơm xong thì sắc trời đã tối, Cổ Bách Thiên khoan thai mở cửa chiếc xe Santana trở về biệt thự nhà họ Lương, "Cô Bách Thiên mày có bệnh gì không mà cả ngày lẫn bờ lăn bụi ngoài đường? Mọi người trong nhà còn cho là mày chết vật vã ngoài đường rồi kìa. Hừ, còn uống rượu? Mày có chết ở bên ngoài cũng chẳng ai nói, còn vác cải thân nồng nặc mùi rượu lết về, thật ghê tởm chết đi được, muốn hai mẹ con tao trù chết mày mới vừa lòng phải không?" Vừa mới bước lên ngạch cửa đã nghe giọng lải nhải đáng ghét của Trần Ngọc Lan. Nói cho ngay ban đầu bà ta cũng rất lo lắng, sợ Cổ Bách Thiên bị Lương Bằng làm ra chuyện xấu gì đó. Tuy bà không vừa mắt Cổ Bạch Thiên, nhưng tốt xấu gì cũng là một sinh ng, không thể bỏ mặc. Nhìn thấy Cổ Bách Thiên về đến nhà, lúc này mới không nhịn nổi thở phào một hơi.
Trong lúc đó, Lương Niệm Huyện vẫn đang ngồi trên sofa, sắc mặt lạnh như nước đá, chiếc remote trong tay bị cô xoay tới xoay lui, vẫn vò như muốn bóp vỡ.
Cổ Bách Thiên nhíu mày một cái, cũng không mở miệng nói gì, đi thắng một nước vào trong phòng. "Cổ Bách Thiên, tôi bảo anh đi mua dược liệu làm quà mừng bà nội về hưu, anh đã mua chưa?" Lương Niệm Huyện này giờ vẫn ngồi trên sofa hất hàm hỏi một câu "Mua rồi!" Cổ Bách Thiên đáp. "Mua đồ thật hay đồ giả? Anh đừng có lừa tôi đấy, tiền không đủ tôi có thể đưa thêm, miễn là tới lúc đó anh đừng làm tôi mất mặt." Lương Niệm Huyền cau mày nói với giọng khinh khỉnh. "Niệm Huyên, con đưa tiền cho nó làm gì, nó có chân có tay, không biết bước ra cửa tự đi kiếm tiền à? Cả ngày chỉ biết ở không ăn bám nhà chúng ta, thật chẳng khác gì đảm vô tích sự nhan nhản ngoài đường!"
Trần Ngọc Lan liếc xéo Cổ Bách Thiên, lạnh lùng nói tiếp, "À, đúng rồi, mày nghe cho rõ, sau này chiếc Santana của nhà tạo mày không được phép lái nữa! Làm bảo mẫu nhà tạo không kịp đi chợ mua thức ăn đã đành, mày ngay cả tiền xăng dầu cũng đâu có bỏ ra đồng nào, còn đòi lái xe, đừng có mơ, nghe rõ chưa?" "Biết rồi!" Cổ Bách Thiên nói xong, sải chân đi thắng lên trên lâu. "Hừ, thử đồ vô tích sự!" Trần Ngọc Lan hung dữ trừng mắt, "Mẹ, không phải là có một chiếc dành để đi chợ sao, mẹ đầu đến nỗi phải nói thế?" Lương Niệm Huyền cau mày, nhịn không được lên tiếng. "Đâu đến nỗi! Cái quái gì mà đâu đến nỗi Với cái phẩm giá rẻ mạt của nó, xứng ngồi lên cái xe nhà này sao? Nếu không phải thấy nó hôm qua giúp con làm việc kia, bây giờ mẹ đã đuổi nó ra khỏi cửa rồi!" Trần Ngọc Lan giận dữ thở không ra hơi nói. Bà nói như vậy không phải vì có cảm tình gì với Cổ Bách Thiên cả, nói không chừng đến lúc nào đó vô tình chọn được chàng rể như ý, tới khi đó sẽ thắng tay đuổi Cổ Bách Thiên ra khỏi nhà.
Còn Cổ Bách Thiên sau khi về phòng, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Trương Miền ngay. Chiếc Santana không thể lái đi được nữa, dù sao cũng phải kiếm một phương tiện đi lại khác thay cho hai chân.
Trương Miên gác điện thoại qua một bên, liền suy nghĩ, chủ tịch cần một chiếc xe thay chođi bộ, vậy thì hắn phải chọn một chiếc tuy cao giá nhưng không được phô trương, phải có nội hàm, không những vậy còn phải thích hợp với khí thế và phong cách của ông chủ. Ngay sau đó bèn vội vàng gọi điện thoại cho tài vụ, bảo phòng tài vụ đến showroom Roll Royce lấy một chiếc Phantom V về.
Qua ngày hôm sau lúc Cổ Bách Thiên đánh xe đến công ty, một chiếc Roll Royce Phantom V có giá gần 60 tỷ chậm rãi tiền tới, đỗ vừa dúng vào vị trí số 01 dành cho chủ tịch trong bãi xe Cổ Bách Thiên không nhịn được đờ người ra một chút. Không biết Trương Miên có phải là hiểu sai ý hắn rồi hay không. Rõ ràng hãn nói là một chiếc xe thường thường thay cho hai cái chân đi bộ mà thôi, chiếc Roll Royce này nhìn ngang nhìn dọc có chỗ nào giống vậy không? "Chủ tịch, tôi thấy chiếc xe này tuy cao giá nhưng không quá phô trương, ngược lại rất có nội hàm, đặc biệt thích hợp với ngài!" Trên đường lên văn phòng, Trương Miền ngọt ngào tầng bốc Cổ Bách Thiền bỏ tay lạc lác đầu, cũng không nhẫn tâm nói thêm lời nào làm cụt hứng hắn. "Chủ tịch, Lương Phúc vừa mới đến, bây giờ đang ở phòng khách, hận đã sang lại thành Tân Vân Quang rồi, muốn đàm phản điều kiện đầu tư giai đoạn 1 với chúng ta." Trương Miền báo cáo ngắn gọn với Cổ Bách Thiên. "Đầu tư?" Cổ Bách Thiên nhịn không nổi nhếch mép cười lạnh: "Nói cho hắn biết, việc hợp tác với Tân Vân Quang đã hủy bỏ rồi, ngoài ra, vốn đầu tư trước đây chúng ta sẽ thu hồi toàn bộ, căn cứ theo những điều khoản trong hợp đồng! sau đó, bao hãn cút đi, từ nay về sau không được phép xuất hiện ở tòa nhà Phong Đỉnh này nữa.
Cổ Bách Thiên đương nhiên biết đức hạnh của đám người nhà họ Lương này, nên trước đây khi soạn thảo hợp đồng đã chừa lại một lối thoát cho mình. Có kẻ dám ức hiếp vợ hắn, Cổ Bách Thiên hãn tuyệt đối không cho phép. "Dạ, chủ tịch!" Trương Miên lập tức tuân lệnh, sau đó liền đi ra ngoài. "Ha ha ha, anh Trương Miền, lần này không cần tôi ký thỏa thuận bổ sung gì đó nữa chứ?"
Trong