"Lương Phúc, sự nhẫn nại của tôi chỉ có hạn thôi!" Cổ Bách Thiên nhìn Lương Phúc, thở dài một tiếng.
Với thân phận của hắn, hắn có thể nghiền nát một nhân vật nhỏ như Lương Phúcbất cứ lúc nào, nhưng dù sao cũng là anh họ của vợ mình, không cần quá mức tuyệt tình.
Nhưng không ngờ Lương Phúchết lần này đến lần khác khiêu khích.
"Ha ha ha, Cổ Bách Thiên, mày chỉ là một thằng vô dụng, mày cảm thấy không cam tâm thì có thể làm được? Hôm nay tao quả quyết một chuyện, nếu mày có thể vào đây ăn cơm, vậy thì tao sẽ đi liếm phân cho mày xem." Lương Phúccười gần.
"Có chuyện gì?" Lúc này có một người giống như quản lý từ trong nhà hàng đi ra.
"Ai da, anh Cường, không có gì không có gì, chúng tôi đến ăn cơm, đụng phải một thằng xin ăn mà thôi, không phải là vào ăn cơm sao, tôi sợ hắn bẩn thỉu như vậy sẽ làm ô uế nhà hàng Thái Vân của chúng ta, cho nên mới chặn hắn lại giúp anh!" Lương Phúc cười hề hề nói với người vừa đến.
Người này tên là Hồ Cường, quản lý của nhà hàng này, cũng là bạn bè với Lương Phúc, hắn hôm nay có thể đến đây ăn cơm đều là nhờ vào sự giúp đỡ của người bạn này.
Hồ Cương nhìn mặt đoán người, vừa nhìn thoáng qua liền biết ngay thằng nhóc này nhất định là có đụng chạm với Lương Phúc rồi.
Nếu hai bên đều là công tử nhà giàu thì hắn chắc chắn sẽ không thiên vị ai cả.
Nhưng theo ánh mắt Hồ Cường nhìn Cổ Bách Thiên, nói dễ nghe thì hắn ăn mặc chỉ khá hơn bảo vệ một chút, căn bản không giống người có thể tùy tiện đến Thái Vân ăn cơm.
Tình hình trước mắt, hắn lập tức có biết phải làm gì.
"Thưa ngài, xin lỗi, ở đây chúng tôi có quy định, không có đặt trước thì không thể vào dùng bữa, mời ngài đặt chỗ trước, đợi một tháng sau quay lại!" Hồ Cường nghiêm mặt nói với Cố Bách Thiên.
"Ăn một bữa cơm mà phải chờ đến một tháng?" Cổ Bách Thiên nhíu mày, vừa định gọi điện thoại cho Dương Minh Viễn, Hồ Cường đột nhiên cười lạnh.
"Xin lỗi ngài, thực ra đơn đặt bàn cho một tháng sau cũng đã hết rồi, ngài có thể đợi tháng sau của tháng sau nữa, hoặc là tháng sau của tháng sau của tháng sau nữa, ngoài ra chúng tôi không nhận đặt bàn qua điện thoại!"
"Được, vậy tôi không ăn nữa, nhưng tôi hy vọng lát nữa anh đừng cầu khẩn tôi vào bên trong ăn!" Cố Bách Thiên cười lạnh một tiếng, cất điện thoại vào.
Hắn coi như nhìn ra được, viên quản lý này rõ ràng đang muốn làm khó hắn.
"Cầu khẩn?" Lương Phúc nhịn không được ôm bụng cười ngặt nghẽo, "Cố Bách Thiên, mày nghĩ mày là ai, rồi lại nghĩ nhà hàng Thái Vân là chỗ nào, anh Cường đây còn phải cầu khẩn mày vào ăn cơm? Vài món ăn thôi mà mày thèm muốn đến vậy sao?"
"Quả thật là não có bệnh!" Hồ Cường cũng không thèm giả vờ lịch sự nữa, trực tiếp phun ra lời xúc phạm, khinh bỉ nhìn Cổ Bách Thiên, "Hôm nay tao nhổ một bãi nước bọt xuống, nếu như hôm nay mày có thể bước vào nhà hàng Thái Vân này ăn cơm, vậy thì tao sẽ liếm lại bãi nước bọt này cho mày xem!"
Một thằng xin ăn mà có tư cách đối đáp với hắn?
Cái quái gì vậy không biết.
"Cút đi! Đồ phế vật, mày làm xấu hổ cả nhà họ Lương chúng tao!" Lương Phúchung dữ phun một bãi nước bọt.
Cổ Bách Thiên cũng không nói gì thêm, chỉ xoay người bỏ đi, hướng ra ngoài quán ăn lề đường.
Hắn vào một quán ăn vỉa hè gọi một nồi lẩu dê tay cầm nóng hổi ăn ngon lành.
"Hừ, đồ nghèo kiết xin ăn, cũng chỉ xứng ăn ngoài vỉa hè!" Hồ Cương khinh khỉnh nhìn theo, cười lạnh một tiếng, sau đó đi vào trong.
"Phế vật!" Lương Phúccũng cười gắn, sau đó cả đoàn người rồng rắn đi vào trong.
Phòng Mai Lan, lầu hai nhà hàng Thái Vân.
"Lương Phúc, con thật là có lòng! Bà nội nhớ món phật nhảy tường ở đây đã nửa năm rồi!"
Lúc này, bà lớn cười ha ha bước vào ngồi ở ghế chủ tọa.
Nghe nói đứa cháu đích tôn đã vất vả đặt chỗ ở Thái Vân vì mình, bà lớn đã đến từ rất sớm, sớm hơn Lương Phúc một lúc lâu.
Một bữa cơm ở Thái Vân, tối thiểu phải từ 50 triệu trở lên, nếu là một bữa tiệc mừng thọ theo thực đơn riêng, thì tối thiểu phải móc hầu bao ra cả trăm triệu.
Một nơi cao cấp như vậy, Lương Phúc bình thường cũng không nỡ ăn nhiều, nhưng hôm nay phải mời bà lớn nên cắn răng bấm bụng.
Bây giờ thằng em trai Lương Dĩ Thâm đã trở về, còn được bà lớn cưng chiều gấp bội, thậm chí còn có ý để vị trí người thừa kế cho nó, Lương Phúc đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn, hắn muốn dùng mọi cách tranh thủ được tín nhiệm của bà lớn.
Mà bà lớn bình thường không có sở thích gì đặc biệt, chỉ mỗi việc ăn uống là tương đối để ý, đặc biệt là hai món, một là lẩu cù lao, món còn lại chính là phật nhảy tường của nhà hàng Thái Vân này.
Từ tận tuần trước Lương Phúc đã đi tìm Hồ Quang, khó khăn lắm mới đặt được bàn vào hôm nay, đãi bà lớn một bàn tiệc thịnh soạn.
"Bà nội, sao người lại nói như thế chỉ cần bà nội muốn ăn, con ngày nào cũng sẽ đưa bà đến Thái Vân ăn!" Lương Phúc vẻ mặt nịnh bợ, nịnh ngọt đến nỗi làm bà lớn cười phá lên vui vẻ.
"À đúng rồi bà nội, bà nội biết vừa rồi chúng con vào đây gặp ai không? Thằng chồng vô dụng của Niệm Huyền, Cố Bách Thiên đấy! Không ngờ nó cũng muốn tới Thái Vân ăn cơm, con sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của bà nội nên tống cổ nó đi rồi!" Lương Phúc cười ha hả nói.
"À, là Bách Thiên sao, nó cũng đến đây ăn à? Chẳng lẽ có ai mời nó đến?" Bà lớn hoài nghi.
"Bà nội, nó chỉ là một thằng vô tích sự, có thể quen biết được ai chứ, thôi bỏ đi, không nhắc đến hắn nữa, bây giờ con gọi người lên món!"
Lương Phúc nói thế, bà lớn cũng