Từ Lạc cúp điện thoại, chỉ chốc lát sau đã đến bảy, tám chiếc Toyota Carola, ngay sau đó, một người đàn ông mặc vest đen mang theo bảy, tám người từ trên xe xuống.
Trong tay còn cầm theo đồ.
“Chồng!” Từ Lạc khóc nức nở, vội chạy tới, nhào vào lòng người đàn ông.
“Lạc Lạc, nói cho chồng là ai bắt nạt em?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
“Chính là anh ta, chính là tên ngu ngốc xấu xí này, lúc trước anh ta còn đánh anh trước cửa hiệu thuốc lớn của Đệ Nhất, hôm nay anh ta còn cho đập phá xe em, hu hu, anh nhất định phải trút giận thay em” Từ Lạc chỉ vào Cố Bách Thiên hung tợn lớn tiếng nói.
Triệu Bẫn nghe nói như vậy, đầu tiên hơi sửng sốt, chợt vội liếc nhìn về phía Cố Bách Thiên.
Vừa nhìn thấy là Cố Bách Thiên, mồ hôi lạnh từng giọt tuôn rơi.
Hay quá tôi ơi, tại sao lại là vị đại Phật này?
“Ông chủ, nếu không anh ra đằng sau lánh trước? Tôi đây liền gọi cho Sáu Gà.” Mà Trương Khải lúc này vội chạy tới, khẽ thì thầm khuyên nhủ Cố Bách Thiên.
Tuy rằng anh không biết những người này làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ chắc không dễ trêu chọc, sợ Cố Bách Thiên chịu thiệt.
Cố Bách Thiên khoát tay một cái, cười lạnh nói: “Cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám lỗ mãng trước mặt tôi.”
“Cố Bách Thiên, cũng đã lúc này rồi mà anh còn hung hăng được khỉ ấy.
Anh Bân của tôi thế nhưng là Tổng giám đốc nhà thuốc lớn Đệ Nhất, coi như anh biết Sáu Gà thì sao, cho dù Sáu Gà cũng không dám đối nghịch với nhà họ Hà.
Tôi cho anh biết, anh chính là thứ rác rưởi quê mùa thấp kém...”
Bốp!
Lời vẫn chưa nói xong, Triệu Bản tát một cái thật mạnh lên mặt Từ Lạc.
“Chồng à, anh."
“Mẹ nó, ai là chồng cô! Trước mặt anh ấy, con mẹ nó tôi mới là con rệp.” Triệu Bản lớn tiếng quát, sau đó vội cúi đầu khom người chạy về phía Cố Bách Thiên, rút một điều thuốc trong người ra, cung kính đưa tới rồi cười tươi nói: “Anh Cổ, hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Hút thuốc!”
“Cảm ơn! Tôi không hút thuốc lá!” Cố Bách Thiên nhận lấy điều thuốc, trực tiếp vứt xuống dưới chân rồi giẫm nát.
Nếu đổi thành người khác thì Triệu Bản sợ rằng sớm đã nổi giận, nhưng lúc này ngay cả đánh rắm cũng không dám, vẫn cười miễng cưỡng.
Nực cười.
Trước mắt là ai chứ?
Ngay cả Hà Phục Sinh gặp cũng phải cung kính như học sinh tiểu học vậy, nhân vật như vậy mà anh ta cũng dám trêu chọc?
Mà nhìn thấy tình cảnh này, Từ Lạc nhất thời ngây ngốc.
Vốn tưởng rằng sau khi Triệu Bẫn đến thì sẽ thay cô ta tàn nhẫn dạy dỗ Cố Bách Thiên, nhưng không nghĩ tới giờ khắc này lại sợ cái người như đứa cháu trai này, quả thật có hơi không thể nào hiểu nổi!
“Anh Bân, nhưng anh là Tổng giám đốc nhà thuốc lớn Đệ Nhất, nòng cốt của nhà họ Triệu, anh sợ tên rác rưởi như anh ta làm gì?” Từ Lạc thực sự nhịn không nổi.
“Cút mẹ cái hiệu thuốc Đệ Nhất đi, ông đây sớm đã bị nhà họ Triệu đuổi rồi.” Triệu Bẫn quay đầu lại, chỉ thẳng vào mũi Từ Lạc mắng: “Nếu không phải ra mặt vì cô đắc tội anh ấy, con mẹ nó tôi sao đến nỗi bị nhà họ Triệu gạch tên? Cô biết ông đây bây giờ sống thế nào không? Bây giờ ông đây chỉ có thể làm tài xế riêng cho mẹ anh ta!”
“Ách...!Anh, anh bị nhà họ Triệu đuổi đi rồi? Bởi vì anh ta?” Từ Lạc nhất thời ngây người.
“Còn có thể vì ai, cô cũng không trợn mắt chó của cô ra nhìn, còn nói anh Cổ nhà người ta là rác rưởi? Anh Cổ nhà người ta thế nhưng là khách quý của ông Hà, thậm chí Phong Đỉnh của ông Hà cũng đưa cho anh ấy, đồ đề tiện nhà cô cũng dám lỗ mãng trước mặt anh Cổ sao!” Triệu Bản rống to, ở nhà họ Triệu anh cũng có một số mối quan hệ, tiếp đó sau khi nghe ngóng, đương nhiên biết ngay nội tình của Cổ Bách Thiên.
Mà càng biết nhiều thì càng e ngại, người trước mắt này, anh tuyệt đối không trêu chọc nổi.
“Anh, Anh nói gì? Anh ta là khách quý của ông Hà? Hơn nữa Phong Đỉnh ông Hà cũng đưa cho anh ta?”
Từ Lạc hoàn toàn kinh sợ, cả người trong trạng thái mơ