Mà người đàn bà béo núc kia vừa hay mang thuốc bên người, bà ta lấy gói thuốc từ trong túi của mình ra, "Đây, chính là gói thuốc này, suýt chút nữa thì hủy dung của bà đây!"
Cổ Bách Thiên nhận lấy gói thuốc, đưa tới dưới mũi ngửi ngửi, lập tức nhíu mày.
"Ngài Cổ, tôi thề, hiệu thuốc chúng tôi tuyệt đối không bán thuốc giả, tôi có thể lấy danh nghĩa liệt tổ liệt tông nhà họ Mai chúng tôi ra thề!" Mai Hồng Tuyết lập tức thề độc, mỗi loại dược liệu trong hiệu thuốc này đều do chính tay cô tự mình lựa chọn, cô có thể tự tin tuyệt đối không hề có hàng giả!
"Đúng là không phải thuốc giả!" Cố Bách Thiên gật gật đầu, sau đó nói: "Nhưng cách bào chế thuốc này có vấn đề."
"Ý anh là phương thuốc có vấn đề?" Mai Hồng Tuyết ngây người một chút, sau đó vội vàng lắc đầu, nói: "Vậy càng không thể nào, phương thuốc này là phương thuốc tổ truyền của nhà họ Mai chúng tôi, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện vấn đề gì!"
"Không vấn đề gì? Cô có chắc chắn không?" Cố Bách Thiên nhíu nhíu lông mày, sau đó lên tiếng: "Bạch chỉ, bạch truật, bạch cập, bạch phục linh, bạch biển đậu, bạch chi tế, bạch cương tàm, bạch phụ tử, thảo ô mỗi loại một chút.
Tôi nói vậy đúng chứ?"
Mai Hồng Tuyết ngây người, cô không nghĩ tới việc Cố Bách Thiên chỉ cần ngửi một cái đã có thể nói ra các loại dược liệu!
Nhưng sau đó đôi mày thanh tú hơi chau lại: "Ngài Cố, e rằng cậu nói sai một loại dược liệu rồi, tên dược liệu cuối cùng là xuyên ô, chứ không phải thảo ô."
Thảo ô và xuyên ô rất giống nhau, thậm chí bề ngoài và mùi đều tương tự nhau, nhưng dược tính thì lại khác nhau hoàn toàn.
Sau khi bào chế, xuyên ô gần như không có độc, còn thảo ô lại là chất kịch độc, thông thường sẽ không dùng để làm thuốc.
"À? Vậy thì cô tự mình nhìn xem, rốt cuộc là xuyên ô hay thảo ô!" Cố Bách Thiên không nhịn được, cười lạnh.
Nụ cười lạnh này không phải là đối với Mai Hồng Tuyết, bởi vì ngay thời điểm anh nói ra hai từ "thảo ô", rõ ràng một người làm thuê trong Linh Chi Đường đang âm thầm lùi về sau một bước.
Mà Mai Hồng Tuyết vẫn còn đang lắc lắc đầu, vội vàng cầm gói thuốc lại, đổ dược liệu bên trong ra, sau đó phân loại ngay tại chỗ, mà đến thời điểm lựa ra xuyên ô thì bỗng nhiên sửng sốt một chút, kinh sợ hô lên: "Tại sao có thể như vậy, thế mà thật sự là thảo ô?"
Mai Hồng Tuyết mông lung, bề ngoài và mùi của thảo ô và xuyên ô thật sự rất giống nhau, nếu không kiểm tra cẩn thận e rằng cũng không phân biệt được.
Nhưng chuyện này sao có thể xảy ra chứ?
Rõ ràng cô đã ghi trong đơn thuốc là thảo ô mà!
"Phúc, đây rốt cuộc là có chuyện gì, cậu tới đây giải thích một chút cho tôi!"
Dường như Mai Hồng Tuyết nghĩ ra cái gì, vội vàng đứng dậy lớn tiếng hét với một người làm thuê hơn hai mươi tuổi trong hiệu thuốc.
Người này tên là Vương Phúc, là người làm phụ trách bốc thuốc trong hiệu thuốc, bình thường sau khi Mai Hồng Tuyết kê đơn đều là Vương Phúc dẫn người bệnh đi lấy thuốc.
Vương Phúc đã làm ở Linh Chi Đường nhiều năm như vậy, Mai Hồng Tuyết không tin cậu ta ngay cả chỗ để xuyên ô và thảo ô cũng không phân biệt được.
"Chị Tuyết! Em, không phải là em cố ý.
Là ông ta, là ông chủ Tưởng Đại Long của Bảo Hòa Đường, là ông ta bảo em làm như vậy, ông ta nói chỉ cần lật đổ được Linh Chi Đường, ông ta sẽ cho em một trăm triệu để em cưới vợ!" Vương Phúc lập tức chỉ vào người lớn tuổi nhất trong đám người, đúng là người dẫn đầu đi gây rối của Bảo Hòa Đường.
"Vương Phúc, cậu đừng có mà ngậm máu phun người, tôi bảo cậu làm loại chuyện bỉ ổi này bao giờ chứ.
Rõ ràng là cậu làm sai, thế mà còn muốn đổ lên đầu người khác?" Tưởng Đại Long biết không giấu được bèn vội vàng đứng dậy hét lên, nhưng ai ai cũng nhìn ra dáng vẻ hoảng loạn của ông ta.
"Chính là ông! Tôi có chứng cứ! Đồng chí cảnh sát, cô xem, đây là tin nhắn Tưởng Đại Long gửi cho tôi, chính ông ta bảo tôi đổi xuyên ô thành thảo ô!" Vương Phúc vội vàng lấy điện thoại di động ra đưa cho Lý Tiểu Thiên nhìn.
Bây giờ mọi chuyện đã bị bại lộ, cậu cũng biết không thể chối được, đương nhiên hy vọng có thể tranh thủ để được xử lý khoan hồng.
"Ông chủ Tưởng! Bây giờ ông còn gì để nói nữa không!" Sắc mặt Lý Tiểu Thiên trầm xuống, lạnh hẳn đi, "Ông vì muốn cạnh tranh bất chính, cố ý sai Vương Phúc lén đổi dược liệu, suýt chút nữa gây ra tai nạn chết người, bây giờ tôi chính thức bắt giữ ông theo quy định của pháp luật! Mời ông đi theo tôi một chuyến!"
"Tôi.."
Sắc mặt Tưởng Đại Long nháy mắt trở nên xám ngoét, ông biết, chuyện này xem như hoàn toàn xong rồi, cơm tù chắc chắn phải ăn rồi.
Sắc mặt của những người khác trong Bảo Hòa Đường cũng rất phức tạp, ông chủ bị bắt, có nghĩa là bát cơm của họ cũng bị mất
"Ngài Cổ, tuy rằng anh đã thoát khỏi hiềm nghi, nhưng dù sao anh cũng là người có liên quan, mời theo chúng tôi về khai báo!" Lý Tiểu Thiên quét mắt liếc Cổ Bách Thiên một cái, giọng nói lạnh như băng, sắc mặt có chút không tự nhiên thoáng qua.
Lại nói, vụ án này vẫn là Cổ Bách Thiên hỗ trợ phá án, mà trước đó cô suýt nữa còn vu oan đối phương, cũng suýt chút nữa xử oan cho Linh Chi Đường.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ấn tượng của cô với Cố Bách Thiên đã thay đổi.
Trong mắt cô, người này vẫn coi trời bằng vung, coi thường pháp luật như trước.
Vẫn không thể ưa nổi anh ta như trước.
"Đồng chí, tôi cũng đi với cô, ngài Cố là do tôi mời đến, hơn nữa đây là chuyện của Linh Chi Đường chúng tôi, cô nhất định không cần làm anh ta khó xử." Mai Hồng Tuyết đứng phía sau vội vàng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Cổ Bách Thiên tràn ngập cảm kích cùng áy náy.
Hôm nay nếu không có Cố Bách Thiên hỗ trợ, e rằng Linh Chi Đường đã gặp phải phiền toái lớn.
"Đương nhiên, cô cũng là người có liên quan, đi thôi!" Lý Tiểu Thiên nhìn thấy ánh mắt của Mai Hồng Tuyết nhìn Cố Bách Thiên, không nhịn được mà bĩu môi, nói.
Vì thế, đám người Tưởng Đại Long và Vương Phúc bị bắt, Cố Bách Thiên và Mai Hồng Tuyết cũng đi theo Lý Tiểu Thiên về cục cảnh sát để lấy lời khai.
Cho đến lúc ra khỏi cục cảnh sát, sắc trời đã tối đen, Mai Hồng Tuyết muốn mời