Cố Bách Thiên nhíu mày, hôm nay anh vốn định đến công ty, không nghĩ tới Mai Hồng Tuyết lại đến tìm mình.
"Anh Cố, người bệnh nhân này chính là tiền bối mà tôi vô cùng kính trọng, tôi hy vọng anh có thể giúp đỡ!" Mai Hồng Tuyết lại cầu xin nói.
"Được, tôi sẽ đến đó một chuyến!" Cố Bách Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nhưng vẫn đồng ý.
Mà anh vừa cúp máy lại nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của Lương Niệm Huyền.
"À, trước đó anh đã nhận lời mời của Mai Hồng Tuyết, trở thành bác sĩ tư vấn của Linh Chi Đường! Cô ta có một bệnh nhân muốn nhờ anh qua đó xem một chút!" Cố Bách Thiên vội vàng mở miệng giải thích.
"Ồ! Anh cần gì phải nói cho tôi biết, chỉ cần anh biết vươn lên là được!" Lương Niệm Huyền bĩu môi nói.
"Anh sợ em hiểu lầm!"
"Tôi hiểu lầm? A, tôi có gì mà hiểu lầm? Anh cảm thấy tôi sẽ ghen sao?" Lương Niệm Huyền buồn cười, khuôn mặt đẹp lại đỏ lên.
"Đúng đấy, cũng chỉ biết được một chút y thuật, có gì để khoe khoang chứ, kiếm được mấy đồng mà thôi!" Trần Ngọc Lan cũng khinh thường bĩu môi.
Cố Bách Thiên im lặng không nói gì, trong đầu người mẹ vợ này chỉ toàn là tiền, chẳng còn cái gì khác.
Nhưng anh cũng không thèm quan tâm, nói với Lương Niệm Huyền một câu rồi rời khỏi biệt thự.
"Anh Cố, anh đến rồi!"
Cố Bách Thiên vừa dừng xe trước cửa Linh Chi Đường thì Mai Hồng Tuyết vội vàng đi tới đón.
"Người đó bệnh gì cần phải gấp gáp như thế?" Cố Bách Thiên nhíu mày.
"Anh Cố, không dám giấu giếm anh, bệnh nhân này chính là một trong những nhà tài trợ của Linh Chi Đường, anh đừng hiểu lầm, ông ấy không chỉ tài trợ cho Linh Chi Đường của chúng tôi, mà còn tài trợ cho nhiều phòng khám ở Lâm Sơn và Lâm Hải, ông ấy cũng có một số bệnh viện trên danh nghĩa, hơn nữa thu phí rất thấp, thậm chí giảm hoặc miễn cho một số người khó khăn, là một nhà từ thiện thật sự! Cho nên tôi muốn nhờ anh giúp đỡ!" Mai Hồng Tuyết vội vàng mở miệng giải thích.
"Ồ? Vậy người này cũng không tệ lắm, tôi có thể giúp một tay xem sao!" Cố Bách Thiên gật đầu, trong thời đại hiện nay, doanh nhân có thể đứng ra giúp đỡ người dân thật sự rất hiếm thấy.
Cố Bách Thiên bỗng nhiên cảm thấy hơi hứng thú với người này.
Hai người cùng đi về phía phòng khám.
Đi lên tầng hai của phòng khám, lúc này trong phòng khám bệnh lớn nhất có một đám người đang không ngừng tranh luận, giống như đang thảo luận về bệnh tình của bệnh nhân.
Mà bệnh nhân là một người đàn ông mặc tây trang màu xanh đen, cả người tỏa ra khí chất nho nhã khác người, nhưng mặt người đàn ông lại ốm yếu, sắc mặt cũng hơi mệt mỏi.
Nhưng dù vậy, dưới lông mày dày đậm, đôi mắt vẫn sáng ngời có thần, dường như luôn luôn phát ra ánh sáng.
Sau khi Mai Hồng Tuyết đưa Cố Bách Thiên vào thì ngồi xuống bên cạnh.
Những người ở đây đều là chuyên gia nổi tiếng được mời tới từ các bệnh viện lớn, thậm chí ông nội của cô ta cũng tham gia thảo luận, lúc này cô ta không đứng ra cắt ngang.
"Ông Hoàng, chúng tôi đã xem qua phim chụp X-quang, từ ảnh CT có thể thấy được mức độ tắc nghẽn động mạch đã rất nghiêm trọng, hơn nữa có nguy cơ lan rộng nhanh chóng, nếu thật sự không phẫu thuật thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào!"
Lúc này, một người đại diện bên Tây y nói chuyện.
Hoàng Chính Nam bắt chéo tay lên bàn, đôi lông mày dày đậm nhíu chặt lại.
Ông nhìn mấy người Tây y một cái rồi nói: "Ý của các người là tôi không thể không phẫu thuật sao?"
Thật ra trước đó có người đề nghị ông nhanh chóng làm phẫu thuật, nhưng nếu không đến đường cùng thì ông thật sự không muốn tiến hành cuộc phẫu thuật này, dù sao với thân phận của ông thì không có nhiều thời gian nằm trên giường bệnh.
Đại diện Tây y nghiêm túc gật đầu: "Ông Hoàng, trước đó ông đã nhồi máu não một lần, tuy rằng hiện tại khôi phục lại nhưng tai hoạ ngầm này giống như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Cho nên, để đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra,