“Ngài Cổ, chúng tôi đã điều tra xong, đều là do Phương Tiêu gây chuyện trước, trước đó xử oan ngài, kính xin ngài thông cảm nhiều hơn, xin ngài theo tôi đi ra ngoài!”
Lúc này, Vương Lạc tự mình mở cửa căn phòng, đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt lúng túng nhưng lại vô cùng cung kính nói với Cố Bách Thiên.
Ông cũng không ngờ tới, lai lịch Cố Bách Thiên lớn như vậy, lại có thể mời Hà Phục Sinh ra mặt.
Phải biết rằng, Hà Phục Sinh chính là thần tài của chỗ của bọn họ, đắc tội Hà Phục Sinh, e rằng công việc này của ông cũng sẽ chấm dứt.
Trương Chính Nghĩa chỉ cần vươn tay là có thể ném ông ra khỏi phòng!
“Hửm? Nhanh như vậy đã tới cầu xin tôi đi ra?” Cố Bách Thiên thì làm biểu cảm trêu tức.
Vẻ mặt Vương Lạc lập tức đỏ lên.
Lúc trước còn cảm thấy khinh thường chẳng thèm ngó tới, cảm thấy Cố Bách Thiên chỉ nói mạnh miệng mà thôi.
Ai mà ngờ lúc này quả thật sẽ tới xin người ta đi ra!
Trần trụi mất mặt.
Không còn cách nào, bối cảnh người ta chính là dày tới như vậy, mặc dù mặt bị đánh tới kêu ra tiếng bịch bịch đấy, nhưng ông dám nói cái gì?
“Ngài Cổ, lấy thân phận của ngài, không cần phải so đo cùng một cái nhân vật nhỏ như tôi đâu nhỉ, tôi xin lỗi ngài ngay tại đây, đồng thời cam đoan với ngài, tên Phương Tiêu kia tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm minh!” Vương Lạc chỉ có thể dùng vẻ mặt đau khổ, dùng giọng điệu cầu xin mà nói.
Mà bốn người Đỗ Cường, lúc nghe thấy hai chữ “Phương Tiêu”, trong lòng họ đột nhiên căng thẳng.
Xem ra tên Phương Tiêu này đã xảy ra chuyện, không cách nào lôi bọn họ ra nữa rồi.
Vì vậy vẻ mặt ai ai cũng đều không hẹn mà lo lắng.
“Ngài Cổ, tôi van xin ngài, cùng tôi đi ra đi, ông Hà còn đang ở bên ngoài chờ đợi đấy!”
Thấy mí mắt Cố Bách Thiên cũng không nâng lên, Vương Lạc lại đành chịu mà mở miệng nói.
“Hửm? Ông Hà đã đến?” Cố Bách Thiên lập tức sửng sốt một chút.
Hà Phục Sinh đã hơn bảy mươi tuổi, không ngờ đêm hôm khuya khoắt thế này cũng bị làm phiền đến đây, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ, đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài cùng Vương Lạc.
“Người anh em, chờ một chút!” Và đúng lúc này, bỗng nhiên Đỗ Cường há miệng ngăn cản Cố Bách Thiên.
Cố Bách Thiên nhíu mày, quay đầu hỏi: “Có việc?”
Đỗ Cường vội vàng gọi một mình Cố Bách Thiên qua một bên, thấp giọng nói: “Người anh em, tôi nhìn ra anh có chút bản lĩnh, không biết có thể giúp tôi chuyện này không?”
“Anh nói đi!”
“Tôi có chút việc gấp ở bên ngoài, đêm nay phải ra khỏi đây, nếu như anh có thể tìm cách cho tôi đi ra trước mười hai giờ đêm nay, tôi sẽ cho anh một trăm tỷ!” Đỗ Cường trực tiếp mở miệng nói.
“Một trăm tỷ?” Lông mi Cố Bách Thiên chớp chớp, suy nghĩ chỉ trong chốc lát, hỏi: “Chuyện này là thật?”
“Thật sự! Chỉ cần anh có thể làm được, một trăm tỷ này tôi nhất định dâng lên hai tay!” Đỗ Cường thề son sắt mở miệng nói.
Cố Bách Thiên nhẹ gật đầu: “Được, chuyện này giao cho tôi, các anh chờ tin tức của tôi!” Nói xong, lập tức đi theo Vương Lạc đi ra ngoài.
Đi vào văn phòng Cục trưởng, Trương Chính Nghĩa lại nhận lỗi rồi lại xin lỗi, mắng Vương Lạc giống như một người thấp hèn, một tiếng cũng không dám phản bác, vẻ mặt Hà Phục Sinh ở bên cạnh nghiêm túc từ đầu đến cuối.
“Cậu Cổ, chuyện này, cậu muốn xử lý như thế nào cũng có thể, ông Hà tôi đây nhất định khiến cho ngài hài lòng!” Ánh mắt Hà Phục Sinh lạnh thấu xương mà quét qua và liếc Vương Lạc, trên mặt Vương Lạc lập tức không còn chút máu, sợ tới mức thở mạnh cũng không dám thở mạnh.
Dù sao ở trước mặt loại người có thân phận này, ông nhiều lắm cũng chỉ là một cái con kiến hội.
“Không sai ngài Cổ, chuyện này tôi nhất định cho ngài một câu trả lời khiến ngài hài lòng, Vương Lạc, cậu tạm thời ngưng chức ở nhà tạm một khoảng thời gian đi, ngày mai không cần tới làm nữa!” Trương Chính Nghĩa trực tiếp nói với Vương Lạc.
“Cục Trưởng…."
“Được rồi!” Cố Bách Thiên khoát tay áo: "Chuyện này để qua một bên trước đi, tôi có chuyện quan trọng hơn đang muốn nói với các ông!”
“ồ? Không biết ngài Cố còn có chuyện gì?” Trương Chính Nghĩa vội vàng cung kính hỏi.
Cố Bách Thiên nhíu mày, nói: “Tôi hoài nghi trong phòng giam của các ông, có bốn gã buôn ma túy, buổi tối bọn họ muốn tiến hành giao dịch bí mật, vừa rồi bọn họ cầu xin tôi, để cho tôi hỗ trợ tìm cách cho bọn họ ra ngoài, tôi cảm thấy tốt nhất là tương kế tựu kế, tìm hiểu nguồn gốc, một mẻ hốt gọn bọn chúng!”
“Cái gì? Ma túy?” Trương Chính Nghĩa lập tức sửng sốt một chút.
Cố Bách Thiên khẽ gật đầu: “Bọn họ nói đúng là tiếng địa phương phía Nam, không cẩn thận bị tôi nghe được, có xác định bọn họ chính là ma túy!"
“Nếu đã như vậy, tôi cũng cần phải lập tức báo cáo cho Cục thành phố, để cho bọn họ phải ra tổ chuyên án, tham dự hành động bắt giữ!” Trương Chính Nghĩa vội vàng gọi điện thoại cho Cục thành phố để báo cáo tình huống.
“Ông Hà, chuyện tối nay đã làm phiền ông, đã trễ thế như vậy, ông đi về trước đi!” Cố Bách Thiên mở miệng nói với Hà Phục Sinh, tuổi lớn như vậy rồi, buổi tối còn bị làm phiền, trong lòng của anh cũng cảm thấy áy náy.
“Được, vậy tôi sẽ đi về trước, cậu Cố nhất định phải cẩn thận nhé!” Hà Phục Sinh biết rõ bản lĩnh của Cố Bách Thiên ra sao, nên cũng không nhiều lời, chỉ dặn