"Chị, chị.." Vẻ mặt của Lương Dư Hinh không thể tin được lên tiếng nói.
Đối với hoàn cảnh trước mắt, cô ta biết rõ mối quan hệ giữa anh và chị hai mình là một cuộc hôn nhân bị ép buộc, chẳng qua là bởi vì mong muốn của ba mình nên chị mình mới chịu gả cho Cố Bách Thiên, vốn dĩ lúc đó hai người không có chút tình cảm gì cả.
Thậm chí, trước khi cô và Cố Bách Thiên đính hôn, bản thân mình bị áp đặt lên người cô, cũng khiến cho cô ta cũng cảm thấy áy náy.
Nhưng hiện giờ, cô ta lại không nghĩ rằng, hai người họ thực sự ở bên nhau.
Điều này làm sao lại có thể chứ? Hoàn cảnh gia đình của Cố Bách Thiên nghèo khó, hai bàn tay trắng, chẳng qua anh chỉ là một cựu chiến binh mà thôi.
Mà cô từ nhỏ đã sống thoải mái, sung sướng, sau khi lớn lên thì đi du học nước ngoài, một người đầy kiêu hãnh như cô làm sao có thể phải lòng tên vô dụng kia được chứ?
"Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu cô đã biết được rằng tôi là chị của cô, thì cô sẽ coi Bách Thiên như là anh rể của mình, bằng không thì, từ nay về sau, bất cứ chuyện gì trong nhà của cô cũng đều không liên quan đến Lương Niệm Huyền tôi!" Lương Niệm Huyền dõng dạc tuyên bố.
Lấy chồng phải nghe theo chồng!
Tuy cô cảm thấy Cố Bách Thiên hiện tại vẫn còn cách xa mẫu người chồng lý tưởng của mình một đoạn, nhưng nếu đã quyết định sống tiếp với nhau, thì ở bên ngoài cũng phải giữ thể diện cho chồng mình.
Bởi vì người chồng chính là trụ cột gia đình, mặt mũi của Cố Bách Thiên cũng chính là mặt mũi của cô.
Lúc này, Trần Ngọc Lan mới sửng sốt, không biết con gái lớn của bà hôm nay làm chuyện ngu ngốc gì mà lại bênh vực cho tên vô dụng kia chứ?
Không phải là nó đã thích Cố Bách Thiên rồi chứ?
Đây cũng không phải là điều bà muốn thấy, tuy rằng Cố Bách Thiên hiện tại đã là tổng giám đốc của khách sạn Đằng Long, nhưng vẫn không phải là kiểu con rể mà bà mong muốn.
"Chị, chẳng lẽ chị thật sự vì tên vô dụng này mà làm khó làm dễ với em gái mình ư?" Lương Dư Hinh bĩu môi.
Từ nhỏ đến lớn, chị cô ta là người hiểu rõ cô ta nhất, thậm chí cũng chưa từng đôi có cãi cọ với cô ta một câu nào, thế nhưng cô ta lại không nghĩ rằng, hôm nay chị cô ta vì một người đàn ông mà lại lớn tiếng với cô ta như vậy, làm cho cô ta cảm thấy cực kỳ khó hiểu, thậm chí còn có chút ghen tị.
"Chị hai, anh ta chính là đồ bỏ đi, rốt cuộc có cái gì tốt cơ chứ, chị cùng anh ta ly hôn, em sẽ nhờ ba giới thiệu cho chị một người chồng tốt hơn ở Lâm Sơn, đảm bảo cả cuộc đời chị vinh hoa phú quý, chuyện cơm áo cũng không cần phải lo lắng gì cả!" Cố Duy Hiên vội vàng mở miệng khuyên nhủ, anh ta biết rõ Lương Niệm Huyền rất có vị trí trong lòng bà cụ, cho nên cũng không dám khiến Lương Niệm Huyền cảm thấy khó chịu, chỉ có thể nhẹ lời khuyên bảo.
Lương Niệm Huyền đành lắc đầu nói: "Xem ra, nhà họ Cố không chào đón chúng ta rồi, Bách Thiên, chúng ta đi thôi!" Dứt lời, cô lập tức kéo tay Cố Bách Thiên đi ra ngoài.
"Chị!" Lương Dư Hinh vội vàng tiến lên giữ lấy Lương Niệm Huyền, thở dài nói: "Thôi được rồi chị ơi, cho anh ta vào đi, cho anh ta vào cũng không được sao?"
"Nhưng bắt em gọi anh ta một tiếng anh rể, thì em không làm được!" Lương Dư Hinh lại nhịn không được, buộc miệng nói thêm một câu.
Suy cho cùng, người từng là bạn trai của mình lại trở thành anh rể mình, dù cho ai nói gì, trong lòng chắc chắn cũng cảm thấy không thoải mái.
Lúc này sắc mặt của Lương Niệm Huyền mới dịu đi đôi chút.
Trần Ngọc Lan cũng chỉ biết lắc đầu, mở miệng hối thúc: "Được rồi, đừng ở chỗ này làm mất mặt nhau nữa, mau vào đi!"
Một số người bối rối bước vào trong.
Lúc này, ba cái sân nhà Cố của nhà họ Cố đều có đầy đủ bàn vuông, từ trong ra ngoài không dưới trăm cái.
Kỳ thực, với điều kiện của nhà họ
Cố, hoàn toàn có thể thuê một khách sạn năm sao, nhưng theo phong tục thì ưu tiên tổ chức ở nhà hơn, không xa hoa, lãng phí như vậy.
Mà Cố Duy Hiện cùng với Lương Dư Hinh dẫn theo Cố Bách Thiên, ba người đi qua hai cái sân bên ngoài, rồi trực tiếp đi thẳng vào sân bên trong.
Có thể vào tận đây ăn cơm thì tất cả đều là khách quý của nhà họ Cố, hoặc có cùng quan hệ huyết thống.
Bây giờ, khách khứa và bạn bè đều đã đến đông đủ, thức ăn cũng đã lần lượt được bày ra bàn, phía trước là một cái bàn tròn lớn rộng hơn mười mét, xung quanh bàn có hơn chục người, cười nói trò chuyện vui vẻ với nhau.
"Ba, ba xem ai tới này." Lúc này Cố Duy Hiên vội vàng lớn giọng hô to lên một tiếng.
Cả chục người trên bàn tất cả đều hướng về một phía.
Một gương mặt vô cùng quen thuộc hiện ra trước mắt Cố Bách Thiên, những người này hầu hết đều là cùng quan hệ huyết thống với nhà họ Cố, giọng nói và điệu cười đều giống như năm đó.
Mà giờ phút này, ánh mặt của từng người một đều tự động lướt qua Lương Niệm Huyền và Trần Ngọc Lan, dù sao thì hôm nay cũng là tiệc thôi nôi đứa con gái đầu lòng của Lương Dư Hinh, không có gì