“Được, được rồi!”
Bà cụ suy đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, vô phương mà lắc lắc đầu, gương mặt khổ sở xua tay nói: “Cứ làm theo Tổng giám đốc Dương đi, anh cho nhà họ Lương tôi mượn một trăm tỷ, nhà họ Lương chúng tôi cho ông năm mươi mốt phần trăm cổ phần!”
Dương Minh Viễn gật gật đầu, xua xua tay, bảo trợ lý đem hợp đồng vay mượn và hợp đồng chuyển nhượng cổ phần lấy qua, để cho bà cụ ký tên.
Bà cụ sau khi ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, lúc cấm lấy hợp động vay mượn có chút do dự, liên giao qua cho con trai mình.
“Nhất Bá à! Hợp đồng vay mượn này, hay là để con ký đi, vừa hay con có biệt thự, có thể lấy đi cầm cố!” bà cụ dùng khẩu khí ra lệnh nói.
Lương Nhất Bá ngơ ra một lúc.
“Mẹ, đó là một trăm tỷ..."
“Một trăm tỷ thì làm sao? Bây giờ mẹ chỉ có mình con là con trai, Lương Phúc bọn nó đều còn trẻ, chữ ký này, chẳng lẽ không thể do con ký sao?” bà cụ trưng mặt ra nói.
Nhưng do nóng vội bà liền thay đổi lại sắc mặt, vội vã nói: “Con yên tâm, hai ngày nữa đến ngày mừng thọ của mẹ, mẹ sẽ phân chia tài sản, đến lúc đó mẹ sẽ chia một phần thật vừa ý cho con!”
“Được rồi!”
Đối với lời nói của mẹ già, Lương Nhất Bá không hề có chút nghi ngờ.
Không còn cách nào mà lắc lắc đầu, liền phải ký tên vào hợp đồng vay mượn tiền.
Chữ này một khi đã ký, món nợ một trăm tỷ, đều là do ông ta phải chịu hết!
"Khoan đã!”
Đúng lúc này, Dương Minh Viễn xua xua tay, ngăn cản Lương Nhất Bá.
Lương Nhất Bá và bà cụ đồng thời nghi ngờ nhìn qua, không hiểu Dương Minh Viễn muốn cái gì.
“Một căn biệt thự, muốn cầm cố một trăm tỷ, sợ là không đủ.
Như vậy đi, một trăm tỷ này, lấy bốn mươi chín số cổ phần lại của nhà họ Lương ra thế chấp!” Dương Minh Viễn suy nghĩ, rồi mở miệng nói.
Người nhà họ Lương đều kinh ngạc, nếu như mà như vậy, chẳng phải một trăm phần trăm cổ phần của nhà họ Lương đều nằm trong tay Dương Minh Viễn sao? Nhưng người ta nói cũng không sai, bạn muốn mượn tiền, cũng phải lấy giá trị tương đương để thế chấp mà nhỉ?
Một căn biệt thự thật sự là không bằng được, nên chỉ còn cách lấy cổ phần ra thế chấp.
Bà cụ không muốn, nhưng cũng chỉ còn cách chấp nhận.
Hợp đồng sau khi đã ký xong, Dương Minh Viễn cũng không dây dưa, lập tức chuyển một trăm tỷ qua, bà cụ không chờ được nữa vội vã liên hệ với công ty Phong Đỉnh, một trăm tỷ còn chưa cầm nóng tay, đã chuyển vào tài khoản của Phong Đỉnh.
Chuyện đã hoàn thành xong, Dương Minh Viễn cầm theo hợp đồng, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Lương.
“Ngài Cổ, nếu không còn gì nữa, tôi đi trước đây!”
Lúc đi ngang qua, Dương Minh Viễn gật gật đầu, lời nói cung kính nói với Cố Bách Thiên.
Cái gì?
Ngài Cố?
Dương Minh Viễn lại gọi Cố Bách Thiên là ngài?
Tất cả người nhà họ Lương đều mở to mắt, cảm giác không thể tin
được!
Ngay cả bà cụ cũng ngây ra một lát, gương mặt cũng không nhịn được mà thay đổi
“Ừm, tôi tiễn anh!” Cố Bách Thiên không để ý ánh mắt của người nhà họ Lương, tiễn Dương Minh Viễn rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, bà cụ nhíu nhíu mày, sắc mặt biến đổi đôi chút, đột nhiên cảm thấy, hai người có lẽ chỉ là tình cờ quen biết.
Dù sao Dương Minh Viễn là nhân vật như thế nào chứ, làm sao có thể kết giao với kẻ vô dụng này?
Những người khác trong nhà họ Lương nhịn không được liếc một cái, cả bộ dạng khinh thường, duy chỉ có đôi mi thanh tú của Niệm Huyền nhịn không được mà nhẹ nhàng nhíu lại.
“Ngài Cổ, hôm nay biểu hiện cũng tôi có được không?” Dương Minh Viễn và Cố Bách Thiên đi qua bên đường cười hi hi nói, anh ta đến nhà họ Cố đương nhiên là nhận sự ủy thác Cố Bách Thiên, và còn một trăm tỷ này cũng là do Cố Bách Thiên bảo Trương Miên chuyển cho anh ta.
Mục đích của Cố Bách Thiên là lấy được cổ phần của nhà họ Cố.
Một trăm tỷ của hôm nay chẳng qua là tay trái chuyển qua tay phải, lại quay trở về trong túi mình.
Và kết quả sau cùng cũng vậy, còn chưa đợi tới lúc mở tòa, liền đi trước một bước đem cổ phần của nhà họ Lương nằm trong tay.
“Uh, không ngờ Tổng giám đốc Dương anh đây cũng là một diễn viên, sợ đây cũng là diễn bản chất thật của cậu nhỉ?” Cố Bách Thiên hứng thú nói.
Dương Minh Viễn có thể làm được đến bước ngày hôm nay, cũng là tích lũy từ kinh nghiệm của bản thân, cũng đã chảy qua một khoản thời gian bị phản bội.
“Ngài Cố chê cười rồi, à đúng rồi, buổi tối anh có rảnh không? Hay là cùng nhau ăn cơm đi, vừa