“Ngài Cố, ngài đây là có chuyện gì vậy?” Dương Minh Viễn nhìn thấy sắc mặt Cổ Bách Thiên đột nhiên thay đổi, không khỏi giật mình, bởi vì lúc này cả người Cổ Bách Thiên toát ra vẻ tàn ác khó che giấu, khác hẳn với vẻ ngoài thờ ơ lạnh nhạt thường thấy.
Giống như một con sư tử bị đánh thức, khiến anh ta không khỏi cảm thấy sợ hãi!
“Lấy xe của anh chở tôi đến khách sạn Thiên Đường, ngay bây giờ!” Ánh mắt Cố Bách Thiên lạnh nhạt, uy nghiêm đáng sợ.
“Ừm...! được, được!” Dương Minh Viễn vội vàng gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xế lái thẳng vào phố đồ cổ, hai người lên xe đi thẳng đến khách sạn Thiên Đường.
Ở đầu bên kia.
Tầng năm phòng 520 khách sạn Thiên Đường.
Lúc này, Triệu Khang vừa mới ném một thân thể mềm mại yếu ớt lên số pha.
Mặt Lương Niệm Huyền đỏ bừng, hai mắt mơ àng, nhưng cô vẫn theo bản năng đẩy người trước mặt ra, không cho Triệu Khang tới gần, nhưng động tác càng ngày càng yếu.
Rõ ràng là bị người khác bỏ thuốc!
“Mẹ kiếp, con nhóc này còn có thể chống cự, ở đâu ra mà nhiều sức vậy chứ?” Triệu Khang cười xấu xa chuẩn bị cởi quần áo của mình.
Lúc này, một bóng người ở bên ngoài vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, đột nhiên có chút nóng nay.
Lương Phúc không ngờ rằng sau khi tan tiệc, trong lúc Lương Phúc đi tính tiền thì Triệu Khang lại đưa Lương Niệm Huyền lên lầu.
“Cậu hai, cậu hai, Niệm Huyền uống say quá rồi, hay là để hôm khác cô ấy đi cùng ngài đi!” Lương Phúc giẫm lên tấm thảm xốp lót sàn, vội vàng bước đến cầu xin Triệu Khang.
Dù sao cũng là em gái của mình, tuy rằng bình thường quan hệ không tốt nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cô bị người khác làm nhục, nếu không thì lúc trở về làm sao có thể giải thích với người trong nhà.
"Mẹ nó! Ông đây muốn chịch với em gái cậu, đó là đang xem trọng cậu, sao ở đây dài dòng thế!" Triệu Khang tát Lương Phúc lệch mặt sang một bên.
Nếu không phải bởi vì Lương Niệm Huyền, một người kém cỏi như Lương Phúc anh ta hoàn toàn không để vào mắt, lúc này tự nhiên cũng không coi ra gì.
“Cậu hai, có quá đáng không? Nếu ngài lại như thế nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát!” Sắc mặt Lương Phúc rất khó coi, bình tĩnh đưa ra lời uy hiếp.
"Hừ, cậu muốn gọi cảnh sát?” Triệu Khang cười lạnh một tiếng: “Được thôi, cậu báo đi, cậu có tin trước khi cảnh sát tới, tôi có thể khiến cậu hoàn toàn biến mất không!”
Lương Phúc sững sờ, lúc này mới nhớ tới nhà họ Triệu có bối cảnh xã hội đen, khiến cho một người âm thầm biến mất không phải là chuyện khó, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Ha hả? Sợ rồi sao?" Triệu Khang đi tới, trên người nồng nặc mùi rượu, vỗ nhẹ vào má Lương Phúc, nói đùa: "Nếu hôm nay cậu đưa em gái của cậu cho tôi thì cái dự án một ba nghìn đó tôi sẽ giao cho nhà họ Lương các người.
Tôi nghĩ nhà họ Lương của cậu đang gặp phải không ít rắc rối về tiền bạc, đúng không?"
“Ừm...!cậu hai, lời anh nói là thật sao?” Hai mắt Lương Phúc đột nhiên sáng lên.
Hôm nay đến đây làm gì? Chính là vì cái dự án ba nghìn tỷ đó!
Không ngờ lúc này Triệu Khang lại ném ra lời dụ dỗ này!
“Đồ chó này, Triệu Khang tôi có khi nào mà nói năng khoác lác hả, cút ra ngoài, sáng mai đem hợp đồng đến, tôi sẽ ký cho cậu!” Triệu Khang cười lạnh, chỉ ra cửa nói.
"Vâng, vâng!"
Lương Phúc nhìn thoáng qua Lương Niệm Huyền đang mê man trên sô pha, vẻ mặt có chút ăn năn, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng đồng ý, nhưng lại nhịn không được nói một câu: "Nhưng tổng giám đốc Triệu, anh nhất định nói lời phải giữ lấy lời!"
“Cút!” Triệu Khang híp mắt hừ lạnh một tiếng.
Lương Phúc run lẩy bẩy, nhanh chóng lăn ra ngoài.
Mà lúc này.
Chiếc xe Bentley của Dương Minh Viễn cuối cùng cũng đến trước cửa khách sạn Thiên Đường
Khách sạn Thiên Đường là một khách sạn năm sao, ở dưới là nhà hàng, ở trên là khách sạn.
Chưa chờ cho chiếc xe Bentley dừng lại hẳn, Cổ Bách Thiên đã mở cửa bước ra ngoài, trên mặt mang theo vẻ u ám đi thẳng vào đại sảnh.
“Lương Phúc, Niệm Huyền ở đầu?” Cố Bách Thiên vừa đi vào trong vừa gọi điện thoại cho Lương Phúc.
Lương Phúc mời vợ mình đi xã giao cùng, anh không gọi được cho Lương Niệm Huyền, cho nên anh đương nhiên phải gọi điện thoại cho Lương Phúc.
Mà ở đầu bên kia, Lương Phúc đang đứng ở hành lang khách sạn, vẻ mặt có chút chột dạ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Niệm Huyền? Tôi không biết, ở bên này chúng tôi đã xong việc, cô ấy vừa bắt taxi đi rồi!"
"Lương Phúc, tôi cảnh cáo anh, đừng giở trò quỷ với tôi, anh không đủ tư cách! Bây giờ lập tức nói cho tôi biết Niệm Huyền đang ở đâu, nếu không tôi sẽ lột sạch da anh!" Cố Bách Thiên nói lớn vào điện thoại, cả đại sảnh dường