“Xuyên à, đây là đồ sứ Lam Hoa hả? E rằng sẽ tốn rất nhiều tiền đúng không?” Đôi mắt của Trần Ngọc Lan sáng lên và nhanh chóng giật lấy cái lọ.
Dù sao thì đồ sứ Lam Hoa cũng không hề rẻ!
"Aiza, Ngọc Lan, hãy nhẹ nhàng, đừng làm rơi !" Lương Nhất Bá vội vàng khuyên nhủ.
Với con mắt của ông, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được cái bình này là sứ Hoa Lam.
Một món đồ cổ đích thực.
E rằng nó đáng giá một chiếc xe hơi.
Trương Xuyên mỉm cười, vẻ mặt tự mãn nói: "Không nhiều tiền cho lắm, hơn một tỷ đồng”
“Hơn một tỷ?” Trần Ngọc Lan hét lên, càng thêm kích động, “Xuyên à, cái bình này có mắc quá không?
"Không đâu không đâu, chỉ cần chú Lương thích, dù mua hai cái này cũng không là gì!” Trương Xuyên cắn răng nói.
Lương Nhất Bá nhíu mày, "Xuyên, không được, thứ này đắt quá, chú không thể lấy.
Con đang trong thời gian lập nghiệp, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, chúng ta nên trả nó lại đi!"
Trên thực tế, Lương Nhất Bá biết suy nghĩ của Trương Xuyên.
Nhưng con gái ông đã có gia đình rồi nên thái độ của ông đương nhiên phải rõ ràng.
Đừng để mọi người trong nhà phải lo lắng, suy nghĩ vô ích nữa
"Ôi, Nhất Bá, anh nói gì vậy? Quan hệ giữa Trương Xuyên và gia đình chúng ta là gì chứ.
Từ nhỏ đến lớn có chưa bao giờ thờ ơ với nhà chúng ta, thường xuyên đến nhà chúng ta ăn.
Nói gì thì nói, nó gần giống như con trai cùng cha khác mẹ của chúng ta, thậm chí còn thân hơn cả con rể của chúng ta! ”Trần Ngọc Lan đứng bên cạnh nhanh nhẹn nói.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?” Lương Niệm Huyền cứng họng.
Người ngoài sao có thể thân thuộc hơn con rể được chứ?
Điều này quả thực hơi quá đáng
"Sao nào? Mẹ nói gì sai? Cái thứ rác rưởi đó, mãi đến giờ vẫn chưa xuống.
Mẹ sợ rằng nó đã quên chuẩn bị quà cho ba con, không còn mặt mũi nào xuống thôi chứ gì?" Trần Ngọc Lan cong môi nói.
Lương Niệm Huyền sững sở một lúc, đột nhiên cắn chặt môi.
Sau đó cô mới nhớ ra hôm qua đi mua sắm, cô về trước nên cô ấy không biết Cố Bách Thiên có mua quà hay không.
Lúc này, Cố Bách Thiên mang theo một cái hộp đi xuống lầu.
Đối với lời nói của Trần Ngọc Lan, đương nhiên là anh không có nghe thấy.
Chỉ chăm chú cầm theo đồ của mình.
“Yo, người anh em họ Cố, đang ở nhà à, tôi tưởng anh kiếm cớ trốn đi rồi chứ!” Trương Xuyên lại tiếp tục chế nhạo.
Cố Bách Thiên không để ý đến anh ta, đặt chiếc hộp lên bàn, "Ba, đây là quà con chuẩn bị cho ba!"
Chiếc hộp rất bình thường, được bọc bằng tre, kém hơn nhiều so với gỗ đàn hương của Trương Xuyên.
Vì gỗ dễ làm hỏng đồ sứ.
Đây là lý do mà Cố Bách Thiên đã yêu cầu ông chủ Vương đóng gói như thế này vào ngày hôm qua.
Nhưng chính điều này đã trở thành một lý do khiến Trương Xuyên khinh thường anh.
“Không phải đồ của anh cũng là đồ sứ Lam Hoa chứ?” Trương Xuyên liếc cái hộp trong tay, khinh thường nói.
“Chà, anh nói đúng!” Cố Bách Thiên mỉm cười gật đầu, anh ta rất thông minh nên liền trả lời
Trương Xuyên sững sờ một lúc rồi cười khúc khích: "Anh Cổ, tôi đã tặng các Lương một món đồ sứ Lam Hoa.
Đó là đồ sứ trắng của thời nhà Trần mua ở tiệm Yên Vũ.
Anh cũng đừng xấu hổ nếu chiếc bình của anh là hàng được sản xuất lố!"
"Ồ ? Anh nói rất đúng, của tôi cũng là đồ cổ, tối hôm qua mua ở tiệm Yên Vũ” Cố Bách Thiên nhẹ giọng nói.
"Cái gì? Của anh cũng là sứ Lam Hoa mua ở tiệm Yên Vũ ?”
Anh ta không tin điều đó!
“Anh nói tối hôm qua anh đã đến tiệm Yên Vũ.
Vậy có lẽ anh biết chuyện gì đã xảy ra với tiệm Yên Vũ đêm qua chứ?" Trương Xuyên ngập ngừng hỏi, nheo mắt lại.
Một việc lớn đã thực sự xảy ra ở tiệm Yên Vũ đêm qua!
Ông chủ Vương của tiệm Yên Vũ đã bị hố một chuyến làm ăn lớn.
Chuyện này đã được truyền đi chỉ trong một đêm, tối qua khi anh ta đến đó, nhiều người vẫn đang bàn tán về nó.
Nếu Cố Bách Thiên đã đến tiệm Yên Vũ, anh ta hẳn đã nghe nói về chuyện đó.
Nếu không, thì anh ta đang khoe khoang!
"Hửm? Có chuyện gì xảy ra sao, tôi thật sự không biết!" Cố Bách Thiên lắc đầu.
Trương Xuyên đột nhiên nở nụ cười, lập tức nói: "Tối hôm qua có cậu chủ thẩm định, cùng mười bảy tỷ đã tiết lộ một bí mật lớn, người đó đã tìm thấy một tác phẩm của đại sư Đường Anh, “Người Về”.
Đó là một tác phẩm cực kì quý giá! Giá ít nhất trên trăm tỷ!"
"Trên trăm tỷ?"
Trần Ngọc Lan nghe mà không khỏi cảm thán, trời ơi, giá tiền trên trời vậy sao?
Ko thể như thế được!
“Người Về?”
Sắc mặt của Lương Nhất Bá không khỏi có chút xúc động, lập tức nhíu mày, "Không phải nói "Người Về" đã là không có tung tích sao? Không