Ngay sau đó một đôi mắt cảnh giác thông qua khe cửa nhìn ra phía ngoài.
Khi thấy sáu người Hoàng Thiên thì người ở trong phòng giật nảy mình.
"Mẹ, men mau đến xem này, bên ngoài có thật là nhiều người"
Bên trong truyền đến giọng nói của một đứa bé trai.
Ngay sau đó một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi từ bên trong mở cửa ra.
Sau khi thấy đám người Hoàng Thiên thì người phụ nữ cảm thấy kinh hãi.
"Các người, các người.
"
Bởi vì nơi này là rừng sâu núi thẳm nên rất ít có thể nhìn thấy người đến, cho nên người phụ nữ này sững sờ đứng ở đó, trong lòng tương đối căng thẳng.
Hoàng Thiên thấy người phụ nữ này rất sợ hãi thể là mỉm cười nói: "Chị à, chị
không cần phải sợ, chúng tôi chỉ là đi ngang qua chứ không phải người xấu.
"
"A a, vậy, vậy các người có chuyện gì không?"
Người phụ nữ căng thẳng gật đầu hỏi Hoàng Thiên
"Chị à, chúng tôi muốn lên núi nhưng nghe nói nhiệt độ ở bên trong núi rất thấp mà chúng tôi lại mặc quá ít nên muốn mượn mấy bộ quần áo.
"
Hoàng Thiên rất khách sáo nói với người phụ nữ.
Người phụ nữ vẫn luôn quan sát Hoàng Thiên, cô nhìn thấy dáng dấp Hoàng Thiên không giống như người xấu, nhưng mà đầu trọc ở sau lưng Hoàng Thiên lại có tướng mạo quá hung ác.
Anh Phó chính là người làm cho người phụ nữ này tương đối sợ hãi.
Bốn cấp dưới của Anh Phó cũng là người rất thích tranh đấu nên tướng mạo tuyệt đối cũng không giống người tốt.
"Chỗ này của tôi cũng không có nhiều quần áo lắm chỉ có quần áo của tôi và đứa bé, cha nó chết đã nhiều năm cũng không có để lại quần áo.
"
Người