Tạ Long lập tức nổi điên khi nghe những lời này của Hoàng Thiên.
Mặc dù bị Hoàng Thiên đá vào hạ bộ, nhưng cậu ta vẫn rất cứng cỏi, bộ dạng hiện tại lại trông khá khỏe mạnh.
“Hoàng Thiên, mẹ nó, não mày bị úng à? Cha của tao là ông chủ của hội Sói Điên, tao là cậu chủ của hội Sói Điên đấy.”
Tạ Long chỉ vào mặt Hoàng Thiên rồi mắng mỏ, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Hồ Uyển Loan cũng không chịu thua kém. Vừa rồi cô ta đã bị Hoàng Thiên đánh gãy sống mũi, đúng là tức chết mà, sao cô ta có thể chịu lép vế được?
Nhìn thấy Hoàng Thiên yêu cầu cô ta quỳ xuống trước mặt Lâm Ngọc An, cô ta lại càng hăng máu hơn.
“Anh bị điên à? Tôi chính là cô chủ của hội Sói Điên đấy, anh bảo tôi quỳ xuống trước mặt vợ anh sao? Đừng có nằm mơ.”
Hồ Uyển Loan cũng chỉ dùng cái danh của hội Sói Điên để uy hϊế͙p͙ Hoàng Thiên, người phụ nữ này thường dựa vào thân phận này để bắt nạt mọi người.
“Không quỳ đúng không? Vậy thì đừng hối hận.”
Sắc mặt Hoàng Thiên tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Tạ Long và Hồ Uyển Loan.
Làm sao Tạ Long và Hồ Uyển Loan có thể khuất phục được, họ đã gọi cứu trợ rồi, lát nữa Tiêu Hạ Phi tới sẽ khiến tên Hoàng Thiên này thành kẻ tàn phế thôi.
“Tên họ Hoàng ngạo mạn kia, lát nữa đàn em của tao tới thì bố mày nhất định sẽ giết chết mày.”
Tạ Long dùng sức hét lên, nhưng anh ta không dám đến quá gần Hoàng Thiên, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ khoảng cách với Hoàng Thiên, bởi vì anh ta biết dù sao thì Hoàng Thiên cũng rất lợi hại.
“Mẹ kiếp, đợi lát nữa tôi sẽ xé xác của vợ anh thành tám mảnh.”
Hồ Uyển Loan cũng không đạo đức giả như Tạ Long nên đã lao lên và chỉ vào mũi Hoàng Thiên để chửi bới.
Bốp!
Hoàng Thiên lập tức tát cô ta một cái mà không hề có chút lưu tình.
“Aaa,”
Lỗ tai của Hồ Uyển Loan vang lên tiếng vo ve, sống mũi vốn đã bị gãy, cái tát lần này khiến cô ta đau đớn tột cùng, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống.
Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, nếu Hồ Uyển Loan không phải là phụ nữ thì giờ phút này Hoàng Thiên đã đánh chết cô ta rồi.
Một người đàn ông thì ít ra không nên đánh nhau với phụ nữ.
“Còn không quỳ sao?”
Hoàng Thiên mất kiên nhẫn bước đến chỗ Tạ Long.
Tạ Long dùng một đôi mắt sói nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, cậu ta đang cố kéo dài thời gian để chờ đàn em của mình tới.
Nhưng nhìn thấy Hoàng Thiên đến gần với vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng Tạ Long thật sự rất sợ hãi.
“Cậu đừng có gây thêm chuyện nữa, cậu nghĩ mình có thể đấu lại người ta à?”
Đúng lúc này, Trương Lan Phượng hét lớn lên lao tới, chặn trước mặt Hoàng Thiên.
Hiện tại bà ta đang vô cùng hoảng sợ, theo bà ta thấy thì Hoàng Thiên đang tự đào hố chôn mình.
Mạo phạm đến cậu chủ của hội Sói Điên thì kết cục sẽ như thế nào chứ? Khi người của Tạ Long đến, Hoàng Thiên có chết cũng không sao cả, nhưng cái mạng của bà ta cũng không được bảo toàn đâu.
Đó là lý do tại sao Trương Lan Phượng lại chạy qua chắn trước mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn Trương Lan Phượng đang chắn trước mặt mình, lửa giận tự nhiên bùng lên Tất cả chỉ vì bà mẹ vợ hay gây rắc rối này mà vợ anh mới bị đánh.
“Tránh ra.”
Hoàng Thiên hét lên.
Trương Lan Phượng trừng to mắt, bà ta sợ hội Sói Điên, nhưng lại không sợ Hoàng Thiên.
Nhìn thấy Hoàng Thiên hung dữ với mình như vậy, bà ta lại càng tức giận: “Sao cậu dám hung dữ với tôi như vậy? Không ngờ cậu lại có gan to như thế, cậu muốn hại chết tôi và Ngọc An hay sao? Lập tức xin lỗi cậu Tạ Long cho tôi.”
“Cút ngay.”
Hoàng Thiên thật sự không nghe nổi nữa, anh dùng một tay đẩy ngã Trương Lan Phượng xuống đất.
Trương Lan Phượng ngã chồng vó, vừa tức vừa giận vừa sợ hội Sói Điên sẽ đến.
Từ dưới đất nhảy dựng lên, Trương Lan Phượng mắng chửi: “Cậu là đồ rác rưởi, tôi thấy có vẻ cậu quên mất mình họ gì rồi. Hội Sói Điên sắp đưa người tới rồi, để tôi xem cậu làm được trò trống gì.”
Tiếng chửi rủa khó hiểu vang lên, Trương Lan Phượng giơ tay lên tát vào mặt Hoàng Thiên một cái.
Hoàng Thiên thật sự rất mệt mỏi với Trương Lan Phượng, khi bàn tay của bà ta vừa rời khỏi mặt anh thì anh lập tức tát lại bà ta một cái như thiên lôi giáng trần.
Với một cái tát, Trương Lan Phượng bị đánh xoay một vòng tại chỗ và suýt nữa ngã xuống đất.
“Trời ạ, tôi sống không nổi nữa. Người khác đánh tôi, con rể cũng đánh tôi, cứ đánh chết tôi luôn đi.”
Trương Lan Phượng ngồi trêи mặt đất và bắt đầu ăn vạ chỉ trích Hoàng Thiên đã đánh mình.
Lâm Ngọc An có thề thấy rõ ràng, cô thực sự hết cách với người mẹ này rồi.
Khi bố cô chưa qua đời, mẹ cô là một người phụ nữ rất hiền lành và đức độ, có thể áp lực mấy năm nay quá lớn nên tính tình của bà ta đã thay đổi rất nhiều.
Sợ Hoàng Thiên sẽ đánh Trương Lan Phượng lần nữa, Lâm Ngọc An vội vàng đi tới khuyên nhủ Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, đừng đánh mẹ nữa, hôm nay mẹ đã bị đánh khá nhiều rồi.”
Hoàng Thiên liếc nhìn khuôn mặt đã bị đánh sưng phù của Trương Lan Phượng, tất nhiên điều này là do Tạ Long và Hồ Uyển Loan đánh trước đó, một cái tát của Hoàng Thiên vẫn không nhằm nhò gì.
“Em xem bà ấy đã bị đánh đến bộ dạng này rồi, anh có đánh thêm một cái cũng có