“Không được vứt, trả lại cho chủ cũ đi”
Hoàng Thiên nói với Anh Phó.
“Hì hì, chúng ta đã cho đôi mẹ con nhiều tiền như vậy rồi, họ đã lời lắm rồi, sao bọn mình phải trả lại áo bông cho họ nữa?”
Anh Phó cười hắc hắc đáp.
“Mượn áo nhà người ta, đưa tiền cũng là nên làm, mấy cái áo này cứ để lại cho mẹ con họ đi”
Hoàng Thiên rồi dẫn người của anh ấy đi về hướng hai túp lều ở dưới núi.
Anh Phó vẫn luôn cõng ông lão ở trên lưng.
Vẫn là khá tốn sức lực.
Ông lão nhiều lần muốn tự mình xuống đi, đều bị Anh Phó cứng đầu từ chối.
Rất nhanh, đám Hoàng Thiên bọn họ đã đi đến phía trước hai túp lều mà gõ cửa.
“Ai thế?”
Bên trong phát ra tiếng nói của một người phụ nữ.
“Chị à, là em, trước đây có mượn áo của chị đây”
Hoàng Thiên đứng ngoài của hét vào.
Trong chốc lát, cánh cửa mở ra, một người phụ nữ đang chỉnh sửa lại đầu tóc đứng trước cửa nhìn vào Hoàng Thiên.
“Chị à, bọn em là đến để trả áo”
Hoàng Thiên khua khua cái áo bông mà nói với người phụ nữ đó.
Người phụ nữ có chút kinh ngạc, cô ta nói: “Anh đưa tôi nhiều tiền như vậy rồi, chiếc áo này anh cứ giữ mà dùng đi, tôi làm sao lấy lại được”
“Ha ha, em giữ lại áo thì cũng không để làm gì, vẫn là để lại cho chị với đứa bé dùng đi”
Hoàng Thiên cười một tiếng, đem chiếc áo bông đưa qua.
Người phụ nữ không nhận chiếc áo, nói với Hoàng Thiên: “Nhiều đồ như vậy, tôi cũng lấy không nổi, mọi người cứ vào trong ngồi lát đi”
Hoàng Thiên có chút do dự, cuối cùng cũng để mọi người vào hết
Sau khi để đống áo vào trong một cách chỉnh tề, Hoàng Thiên đang chuẩn bị đưa người rời đi.
“Này người anh em, mọi người đều đói rồi đúng không? Vừa đúng lúc tôi đang