Sau khi Hoàng Thiên về đến nhà, nhìn thấy Lâm Ngọc An đang ôm con gái của bọn họ, vành mắt cô đỏ đỏ.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đau lòng khổ sở như vậy của vợ mình, Hoàng Thiên vẫn rất yêu thương cô.
Đương nhiên, Hoàng Thiên cũng rất hiểu được tâm lý lúc này của Lâm Ngọc An, chuyện sống chết của con gái còn chưa rõ, có người mẹ nào có thể chịu đựng được.
Quả đúng như suy nghĩ của Hoàng Thiên, trong lòng Lâm Ngọc An hiện tại đều đau đến sắp nát ra rồi.
Mặc dù biết Hoàng Thiên đã đi xin thuốc.
Nhưng có thể thuận lợi xin được thuốc về hay không, thì vẫn không thể biết được.
Nhìn xem sắc mặt yếu ớt của con gái, Lâm Ngọc An đã không ít lần rơi lệ.
Khi thấy Hoàng Thiên trở về, gương mặt của Lâm Ngọc An khẽ rung lên một cái, vội vàng ôm con gái chạy ra đón anh.
Lâm Huỳnh Mai cũng ôm con trai của Hoàng Thiên, cùng Trương Lan Phượng đi đến, hai người cũng là rất lo lắng.
“Hoàng Thiên, như thế nào rồi? Có cầm được môn trùng thảo về không?”
Gương mặt Lâm Ngọc An tràn đầy chờ mong hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên mỉm cười với Lâm Ngọc An.
Khẽ gật đầu.
“Phù.
.
”
Lâm Ngọc An thở phào một hơi, tốt cuộc cô cũng có thể yên tâm rồi.
“Vậy nhanh nhanh mời Thanh Linh đến đây, để cô ấy cứu chữa cho con gái của chúng ta đi.
”
Lâm Ngọc An nhắc nhở.
Hoàng Thiên lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Phan Thanh Linh.
Biết được cô nhóc này còn đang phòng khám Đông Y, Hoàng Thiên nói với cô ấy không cần phải ra khỏi cửa, hiện tại anh sẽ đi qua đón.
Anh lái xe thẳng đến phòng khám Đông Y, Hoàng Thiên liền nhìn thấy Phan Thanh Linh đã sớm thu nhập thỏa đáng đứng đó.
"Anh Thiên, anh đã nhìn thấy thầy của em rồi sao?”
Phan Thanh Linh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, bởi vì cô phát hiện gương