“Thực sự là có bệnh mà”
Tiêu Văn Hạ nói.
Hoàng Thiên không nói gì, anh cũng không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng tới sự hào hứng của mọi người.
Thế nhưng mà, cửa phòng riêng lại bị người hung bạo đẩy mạnh ra.
Ngay sau đó, một người đàn ông có dáng vẻ cao lớn, rất khí thế đi vào.
Sau lưng người đàn ông này, còn có hai tên vệ sĩ đi theo.
Nếu nhìn tuổi tác của người đàn ông này, thì cũng đã khoảng năm sáu mươi tuổi rồi, nhưng gương mặt vẫn rất hồng hào, xem ra bình thường cũng được chăm sóc rất tốt.
“Em Thiên, xem ra dáng vẻ bây giờ của cậu cũng không nhỏ nhỉ, đến cả tội của không có tư cách uống một chén rượu với cậu sao?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, lạnh lùng cười một tiếng.
Hai tên vệ sĩ dưới trướng của ông ta vội vàng kéo một cái ghế lại, chuẩn bị để ông ta ngồi xuống.
“Ai để cho ông ngồi xuống? Ông lấy ghế ở đâu ra?”
Anh Phó thấy thế rất tức giận, đứng dậy chỉ vào ông già này nói.
Tiêu Văn Hạ thấy Anh Phó nổi giận, vội vàng túm lấy quần áo của anh ta, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.
Anh Phó và Tiêu Văn Hạ vẫn rất ăn ý với nhau, thấy Tiêu Văn Hạ nghiêm túc như thế, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Anh Hạ, có chuyện gì đã xảy ra sao?”
“Người này rất khó lường, đừng có lỗ mãng, nghe lời Hoàng Thiên”
Tiêu Văn Hạ thấp giọng nói với Anh Phó.
“Ông ta là ai vậy? Tại sao tôi chưa gặp qua bao giờ?”
Anh Phó nghi ngờ hỏi, người có mặt mũi anh ta đều đã từng gặp, chưa từng thấy qua lão già này bao giờ.
“Ông ta là ngài Hạc của thành phố Hải Dương
Tiêu Văn Hạ trầm giọng nói với Anh Phó.
Ngài Hạc!
Anh Phó nghe xong cái danh hiệu này, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Mặc dù chưa từng thấy qua ngài Hạc, nhưng tên của người này lại rất vang dội.
Thành phố Hải Dương cách thành phố Bắc Ninh hơn hai trăm