Uông Hạc hung hăng quát lên, móc ra điếu thuốc đốt lên.
Trong nháy mắt Hàn Tam Béo vô cùng giận dữ.
Sau khi ông ta đi vào phòng thì chỉ nhìn Uông Hạc, cho nên thật đúng là cũng không nhìn kỹ xem trong phòng riêng có những ai.
Khi ông ta nhìn đến Phan Thanh Linh và sự phụ của cô, lại nhìn Đào Văn Lâm một
chút, cảm giác những người trong phòng riêng này đều là những người bình thường
mà thôi.
Ánh mắt ông ta lại quét về phía Hoàng Thiên đang đứng trước mặt Uông Hạc, Hàn Tam Béo cũng không coi anh ra gì, bởi vì quần áo và cách ăn mặc của Hoàng Thiên nhìn có vẻ rất khiêm tốn, nhìn qua thì chính là người bình thường.
“Mẹ kiếp! Mắt chó của các người đều mù hết rồi à! Không biết thân phận của ngài Hạc là gì sao? Các người mà cũng dám đắc tội với ngài Hạc? Mẹ kiếp, nếu các người không phải là khách của tôi, thì tôi đã chém gãy hết chân của các người rồi!”
Hàn Tam Béo nhìn về phía Phan Thanh Linh và sư phụ của cô, chính là chửi một tiếng.
Kỳ thật ông ta cũng không dám chửi Hoàng Thiên, cho nên chuyên chọn quả hồng mềm mà bóp, mắng Phan Thanh Linh và sự phụ của Phan Thanh Linh, để lấy lòng Uông Hạc.
“Hàn Tam Béo, ông cũng giỏi nhỉ, có biết là ai không mà dám mắng?”
Lúc này, Tiêu Văn Hạ mới lên tiếng.
Nghe được tiếng nói quen thuộc này, lúc này Hàn Tam Béo mới chú ý đến Tiêu Văn Hạ.
Mẹ ơi! Ngài Tiêu Văn Hạ!
Trong lòng Hàn Tam Béo cảm thấy lộp bộp một chút, kém chút nữa đã doạ ông ta
đến mức hồn phách đều bay lên rồi.
“Ngài Tiêu Văn Hạ, hoá ra ngài cũng ở đây sao.”
Hàn Tam Béo lập tức không còn giận dữ nữa, rất chột dạ nhìn xem Tiêu Văn Hạ,
có chút cúi đầu trước Tiêu Văn Hạ.
“Kiếm ít tiền, ông cũng không biết mình họ gì sao?”
Lúc này Anh Phó cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Béo hỏi.
Lúc này Hàn Tam Béo mới phát hiện, không chỉ có Tiêu Văn Hạ ở đây.
Mà cả Anh Phó