Uông Hạc liên tục kêu to, hai cánh tay của ông ta còn đang bị Tiêu Văn Hạ giữ chặt, không thể động đậy, chỉ có thể tiếp tục bị đánh.
Ông ta cũng không quan tâm là có bị mất mặt hay không, lập tức gào to.
“Dừng tay dừng tay! Tao chính là ngài Hạc của thành phố Hải Dương đấy, chúng mày điên rồi sao?”
Uống Hạc hét lớn.
“Trước tiên đừng đánh ông ta nữa!”
Hoàng Thiên nói.
Lúc này Anh Phó mới dừng tay.
Giúp đỡ Tiêu Văn Hạ giữ chặt hai cánh tay của lão già này, dẫn lão già này đến bên cạnh Hoàng Thiên.
Lúc này sư phụ của Phan Thanh Linh đã cảm thấy choáng váng rồi.
Ông ấy vẫn luôn ẩn cư ở núi Thanh Mai, rất ít gặp đồ vật bên ngoài, càng không
gặp qua loại cảnh tượng hỗn loạn như đêm này.
Ông ấy cũng lập tức ý thức được, người bạn Hoàng Thiên này của Phan Thanh Linh, tuyệt đối không phải người bình thường, đủ hung ác đủ trâu bò.
Phan Thanh Linh mặc dù cũng đã sớm được chứng kiến sự lợi hại của Hoàng Thiên, nhưng loại cảnh tượng hôm nay, cũng đã làm cô cảm thấy hơi hoảng sợ.
Loại con gái ngoan ngoãn này như cô, rất sợ khi nhìn thấy mấy cảnh đánh nhau.
Nhưng trong tâm lý cô cũng chắc chắn rằng là do người là ngài Hạc kia đã quá kiêu ngạo, anh Thiên cũng đã cho ông ta cơ hội, nhưng là do ngài Hạc kia tự đến để tìm đánh.
Đào Văn Lâm thì nhàn nhã tự nhiên đứng ở đó, còn nhàn nhã uống chút rượu, ông ta đã sớm đoán rằng ngài Hạc này sẽ phải chịu đánh, hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy.
Chỉ thấy khi Uông Hạc được đưa đến trước mặt Hoàng Thiên, lão già này đã sớm tức giận đến mức suýt chút