“Vậy nếu anh muốn đi vào sòng bạc, cũng sẽ không tốn công đâu nhỉ?”
Hoàng Thiên lại hỏi.
“Cậu Thiên yên tâm đi, chúng ta có thể đi vào”
Tiêu Văn Hạ rất chắc chắn nói.
Hoàng Thiên vẫn rất tin tưởng vào thực lực này của Tiêu Văn Hạ, lúc này anh đi theo Tiêu Văn Hạ và Anh Phó đi đến bên cạnh biệt thự.
Ở bên hông của biệt thự này có một con đường, lại thêm đã rất muộn rồi, bên cạnh cũng không có ai đi đến.
Đi vào trước cửa của biệt thự, Tiêu Văn Hạ ho khan một tiếng.
Rất nhanh, phía sau cửa sắt có hai bóng đen vụt ra.
Hai người này đều mặc âu phục thắt cà vạt, nhìn qua còn rất đàng hoàng, nhưng trong ban đêm thì lại lấm la lấm lét, nhìn có chút buồn cười.
“Mấy người đến tìm ai?”.
Một người đàn ông mặc âu phục rất cảnh giác đánh giá bọn người Hoàng Thiên, bọn họ đã gặp qua nhiều người như Hoàng Thiên rồi, vì vậy phải tăng cường đề phòng.
“Tôi là Tiêu Văn Hạ”
Tiêu Văn Hạ nói.
“Là ngài Tiêu Văn Hạ sao?”
Một người đàn ông âu phục giày da hoảng sợ nói.
“Không thể giả được! Hôm nay mang bạn bè đến chơi một chút, Lão Lôi Hổ, ông chủ của các anh đâu?”
Tiêu Văn Hạ rất có khí phách nói.
“Ngài Tiêu Văn Hạ, mời ngài vào, hiện tại tôi sẽ đi thông báo cho ông chủ của chúng tôi đến tiếp đón ngài.
”
Một người đàn ông mặc âu phục rất biết thời thể nói.
Tiêu Văn Hạ rất nổi tiếng ở thành phố Bắc Ninh, người có cấp bậc như Lão Lôi Hổ, gặp Tiêu Văn Hạ cũng chỉ có thể bưng trà rót nước mà thôi.
Huống chi là những tên đàn em cánh cổng của Lão Lôi Hổ như bọn họ? Nhìn thấy Tiêu Văn Hạ cũng giống như nhìn thấy tổ