Lúc này Trương Lan Phượng đang ở nhà để dưỡng vết thương, hôm qua bà ta đã bị Tạ Long và Hồ Uyển Loan đánh rất thảm thương, bây giờ khuôn mặt của bà ta đã bị sưng lên đến mức không còn ra hình thù gì nữa rồi.
Sau khi nghe xong điện thoại của Lâm Ngọc An, Trương Lan Phượng vô cùng bất ngờ.
“Ngọc An, con kêu mẹ đến cửa hàng đồ trang sức để làm gì vậy?”
Trương Lan Phượng tỏ ra nghỉ ngờ rồi hỏi cô.
“Mẹ mau đến đây một chuyến đi, con có một chuyện rất quan trọng muốn nói với mẹ.”
“Được rồi, bây giờ mẹ sẽ đến đó ngay.”
Trương Lan Phượng cúp máy, bà ta đeo khẩu trang và đội nón xong thì vội vàng đi ra khỏi cửa.
“Ngọc An, em kêu mẹ đến để làm gì?”
Hoàng Thiên hỏi Lâm Ngọc An bằng giọng điệu vô cùng thắc mắc.
Lâm Ngọc An kéo lấy tay của Hoàng Thiên rồi đáp: “Mẹ vẫn luôn trách lầm anh, bà ấy cứ tưởng rằng sợi dây chuyền kim cương ấy là do Trịnh Hiểu Phong mua cho bà ấy.
Cuối cùng bây giờ cũng đã làm rõ cả rồi, hoá ra sự thật là anh đã mua cho em.”
Lâm Ngọc An nói đến đây thì giọng nói của cô bỗng hơi chút run rẩy, cô cảm thấy thật sự Hoàng Thiên đã chịu quá nhiều oan ức trong chuyện này, nếu không có một tâm lý vững vàng thì chắc đã bị kìm nén đến chết mất.
Hoàng Thiên nhớ về chuyện này, trong lòng anh cũng cảm thấy hơi xót xa.
Lúc đó Trương Lan Phượng mở miệng ra là cứ khăng khăng nói đó là của Trịnh Hiểu Phong mua cho bà ta, cho dù anh có giải thích bao nhiêu đi chăng nữa cũng không có tác dụng. Con mẹ nó vụ này là gì đây chứ?
Tuy nhiên khi nghe thấy Lâm Ngọc An nói mấy lời này, trong lòng Hoàng Thiên cũng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Chỉ cần em luôn tin tưởng anh thì cho dù cả thế giới này có hiểu lầm anh cũng chẳng hề hấn gì.” Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Lâm Ngọc An nghe thấy lời anh nói thì càng cảm thấy xấu hổ và áy náy hơn, bởi lẽ cả gia đình cô ai nấy cũng đều đang hiểu lầm Hoàng Thiên, nói rằng Hoàng Thiên mặt dày không biết xấu hổ, chỉ biết chém gió mà thôi, đặc biệt là mẹ cô, bà ta đối xử với Hoàng Thiên rất quá đáng.
Cảm giác bị người khác hiểu lầm mà không giải thích được thật sự rất khó chịu, cho dù Hoàng Thiên rất yêu cô nên đã chấp nhận chịu đựng những chuyện này, thế nhưng đây cũng không phải điều mà mọi người đều có thể chịu đựng nổi.
Người đàn ông của cô không những không phải là loại phế thải trêи miệng lưỡi của những kẻ khác, mà anh còn là một người có tâm lý vô cùng mạnh mẽ và vững vàng.
Tâm trí của Lâm Ngọc An nghĩ đến những điều này bởi trong lòng cô đang tỏ ra bất bình cho Hoàng Thiên, cô nghĩ rằng đợi mẹ của cô đến thì cô nhất định sẽ giải thích rõ ràng chuyện này với bà ta. Không thể để Hoàng Thiên bị hiểu nhầm thêm được nữa, cũng không thể để cái loại mặt dày như Trịnh Hiểu Phong toại nguyện được.
Thật ra Lâm Ngọc An không biết được rằng, Trịnh Hiểu Phong và cha của anh ta là Trịnh Hải bây giờ đã bay đến Châu Phi rồi, mỗi ngày họ đều phải đào mỏ hai mươi tiếng đồng hồ, còn phải đào đến hết cuộc đời này, quả đúng là một đám người thảm thương.
“Chồng à, chỉ cần anh có lòng như vậy là được rồi, chúng ta đừng có mua sợi dây chuyền này nữa.” Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt dịu dàng tình cảm, một sợi dây chuyền như vậy có giá hơn ba trăm triệu đồng, cô cảm thấy mắc quá nên đã quyết định kêu Hoàng Thiên đừng mua nữa.
Nhưng đối với Hoàng Thiên, ba trăm triệu đó có là gì đâu chứ. Chỉ cần vợ anh thích thì anh có thể mua hết toàn bộ những món đồ trang sức ở trong cửa hàng này, sau đó dùng xe để chở hết về nhà cho cô.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta mà em không muốn mua gì cả sao?” Hoàng Thiên cười dịu dàng rồi nhìn Lâm Ngọc An và hỏi.
Lâm Ngọc An cũng bật cười, sau đó cô đáp lại: ‘Em thấy hay là thế này đi, mỗi năm đều là em mời anh ăn, hôm nay anh mời em ăn đi, có được không?”
“Ha ha ha, được rồi anh sẽ mời em, nhưng anh vẫn muốn tận tay đeo sợi dây chuyền kim cương này lên cho em.” Hoàng Thiên vừa dứt lời thì lập tức kêu nhân viên bán hàng đem sợi dây chuyền kim cương đó ra.
Nữ nhân viên tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ Lâm Ngọc An vì đã có được một người chồng yêu thương cô hết mực như vậy, điều quan trọng nhất là chồng của cô có rất nhiều tiền.
Một sợi dây chuyền hơn ba trăm triệu mà có thể mua đứt trong chớp mắt, quả đúng là đại gia mà.
Lúc Hoàng Thiên đang định cầm lấy sợi dây chuyền kim cương đó để đeo lên cho Lâm Ngọc An thì bỗng nhiên có một giọng nói của một thiếu niên truyền đến.
“Anh không được phép đụng vào, sợi dây chuyền này là của tôi.” Giọng nói ấy rất rành rọt, tất cả mọi người trong cửa hàng trang sức đều nghe thấy và ai nấy cũng đều ngoảnh mặt lại nhìn.
Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một cậu thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi đi cùng một cô gái xinh đẹp mặc trêи mình bộ yếm đang bước lại gần.
Cậu thanh niên này trông rất sáng sủa, cậu ta mặc một bộ quần áo mang hiệu Armani và trêи tay đeo một chiếc đồng hồ hàng xịn với giá hàng tỉ đồng. Nhìn sơ qua thì đây là một cậu ấm con nhà quyền quý.
Cô gái mặc yếm kia trông cũng khoảng tầm mười tám mười chín tuổi, cô ta có một thân hình mảnh mau cùng với khuôn mặt ửng hồng, chỉ có điều là khuôn mặt ấy có một vẻ rất phong trần, nhìn là biết đây là kiểu người có thể ăn chơi thâu đêm suốt sáng trong hộp đêm.
Hoàng Thiên nhìn đôi nam nữ đang tiến về phía sau lưng mình, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Đáng lẽ ra phải có trước có sau chứ, sợi dây chuyền này cậu ta nói muốn lấy là lấy hay sao. Còn dám kêu mình không được đụng vào?
Nghĩ vậy nên Hoàng Thiên không thèm để ý đến cậu thanh niên đó, anh cầm lấy sợi dây chuyền rồi chuẩn bị đeo lên cổ cho Lâm Ngọc An.
“Tôi đã nói anh không được đụng vào sợi dây chuyền đó rồi mà. Anh không hiểu tiếng người à?”
Cậu thanh niên đó nhìn thấy Hoàng Thiên cầm vào sợi dây chuyền thì bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, sau đó cậu ta bước đến đẩy Hoàng Thiên ra.
“Tôi đã chuẩn bị mua sợi dây chuyền này rồi, tại sao lại không được đụng vào?” Hoàng Thiên sầm mặt lại, sau đó anh hỏi ngược lại cậu thanh niên đó.
Cậu thanh niên này thấy Hoàng Thiên dám cãi lý với cậu ta, với tính cách kiêu ngạo thường ngày thì sao cậu ta