Dường như phải qua một lúc lâu sau, chiếc cằm của Trương Vĩ mới được nâng lên lại.
“Cha! Con đã nói không đến rồi, nhưng cha cứ bắt con tới, hừ hừ! ”
Trương Vĩ khóc lóc kêu la om sòm, tên nhóc này thật sự bị đánh đau quá mức rồi.
Sắc mặt của Trương Định cũng tối sầm lại, trong lòng thầm nghĩ rằng Hoàng Thiên thật sự quá đáng lắm rồi.
Đã đến tận cửa nhận lỗi, anh ta đã biết mà còn đánh Trương Vĩ ra nông nỗi này!
“Hoàng Thiên cậu có thôi ngay hay chưa, chúng ta đã đến nhà xin lỗi, tại sao cậu còn đánh Trương Vĩ để làm gì? Có thể ra tay được à?”
Trương Định rất không vừa lòng mở miệng ra nói với Hoàng Thiên, bởi vì ông ta là bề trên của Hoàng Thiên, nên mới có dũng khí kêu réo Hoàng Thiên như vậy.
Chat!
Hoàng Thiên đến nghĩ còn không thèm nghĩ tới, đã tát Trương Định một cái ngay lập tức.
“Ui da khốn kiếp!”
Trương Định trở tay không kịp, có nằm mơ cũng không hề nghĩ đến rằng Hoàng Thiên sẽ đánh bậc bề trên của mình như vậy, vội ôm mặt ngã ngay xuống
dât.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều chết lặng.
Họ cũng có thể đã biết rằng Hoàng Thiên đang thực sự tức giận.
“Rốt cuộc là ai không biết đủ hả? Các người lại còn dám vác mặt tới đây, muốn hại con gái của tôi lần nữa à?”
Hoàng Thiên chỉ vào Trương Định và Trương Vĩ đang ngã trên mặt đất, nghiêm nghị lớn tiếng quát hỏi.
Thực tế thì việc này cũng không thể trách Hoàng