Uông Ngân Long tức giận đến mức toàn thân phát run lên, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cục diện đã đảo ngược hoàn toàn, cậu ta mang theo nhiều người như vậy, nhưng lại không thể làm gì được Hoàng Thiên ư.
“Mày không buông tạo ra đúng không? Được rồi, vậy thì hai chúng ta hãy đầu đến khi một mất một còn thì thôi!”
Trên trán Uông Ngân Long nổi cả gân xanh lên, anh ta đã đánh mất đi lý trí luôn rồi.
Nhìn thấy bản chất thật của Uông Ngân Long, Hoàng Thiên thực sự cảm thấy có chút buồn cười.
Cái gì mà một mất một còn cơ chứ? Cậu cũng có tư cách đó à?
“Cậu nghĩ rằng, cậu có tư cách để đánh nhau đến độ một mất một còn với tôi
Hoàng Thiên nở một nụ cười mỉa mai rồi hỏi Uông Ngân Long.
Khi Uông Ngân Long vừa nhìn thấy Hoàng Thiên không mảy may coi trọng anh ta chút xíu nào, lòng tự tôn bị vỡ ra tan nát, khiến anh ta lập tức nóng nảy không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa!
“Bọn bây cùng nhau xông lên đi, giết chết Hoàng Thiên! Không cần quan tâm đến tao!”
Uông Ngân Long lớn tiếng quát.
Kết quả là dù hàng chục tay đàn em của anh ta còn đang lo lắng do dự không dám ra tay, nhưng sau khi nghe thấy lời đó bọn họ đều đã hành động rồi.
Rất nhiều người đang lặng lẽ di chuyển về phía sau Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên để ý thấy tình hình không tốt cho lắm, vừa rồi anh không hề để ý tới những người này, bởi vì anh nghĩ đánh giặc thì phải bắt