Cảnh Thiên Phong và cô gái đeo thắt lưng một xướng một hát, hai người này cười sắp nội thương rồi.
Ba trăm năm mươi tỷ?
Đùa gì vậy? Đó là ba trăm năm mươi tỷ, một trăm lần của ba tỷ rưỡi đó.
Cảnh Thiên Phong vừa lấy ra ba tỷ rưỡi tiền mặt đã làm mọi người ở đây ngạc nhiên, vậy nếu là một trăm lần của ba tỷ rưỡi thì sẽ kinh khủng đến mức nào?
Nhìn quần áo Hoàng Thiên mặc trêи người chỉ là quần áo bình thường, có lẽ còn chưa được ba trăm nghìn, Cảnh Thiên Phong cười sắp nội thương rồi.
Người phụ nữ đeo thắt lưng lại càng khoa trương hơn, miệng cô ta sắp ngoác ra tận sau đầu rồi.
Không chỉ hai người bọn họ không tin, những người khác ở đây ngoài Lã Việt ra cũng không có ai tin, bao gồm cả Lâm Ngọc An.
Mặc dù Lâm Ngọc An biết Hoàng Thiên có biệt thự giá trêи trời, nhưng đó là bất động sản, ai mà lấy ra được ba trăm năm mươi tỷ tiên mặt?
Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên một cái, cô lắc đầu, sao Hoàng Thiên có thể mạnh mồm nói như vậy? Lát nữa sẽ mất mặt lắm đây.
“Ông xã, chúng †a nhanh về nhà đi, đừng tranh cao thấp với bọn họ.”
Lâm Ngọc An kéo Hoàng Thiên muốn rời đi, cô cảm thấy nhanh chóng rời khỏi nơi này chính là cách duy nhất.
Cảnh Thiên Phong há có thể cho Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An rời đi như thế? Anh ta còn đang chờ Hoàng Thiên bị bế mặt cơ mà.
“Đốt hết pháo rồi muốn chạy hả? Ha ha, nếu hôm nay hai người không cho tôi thấy được ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt, hai người đừng hòng đi ra khỏi đây.”
Cảnh Thiên Phong ngăn Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nói, giọng điệu gật gù đắc ý.
Hoàng Thiên vốn cũng không muốn rời khỏi đây, nếu đôi trai gái này thích nhìn người khác bẽ mặt thì phải để bọn họ biết thế nào là tự chuốc lấy phiền phức.
“Tránh ra, cậu có quyền gì mà không cho chúng tôi đi?”
Lâm Ngọc An lớn tiếng nói với Cảnh Thiên Phong.
Cô hơi tức giận, càng lộ ra vẻ quyến rũ tột cùng, làm xương Cảnh Thiên Phong cũng muốn mềm ra.
“Người đẹp, anh cũng không muốn nhằm vào em, là do người đàn ông của em tát anh ba cái, món nợ này anh còn chưa tính với anh ta đâu.”
Cảnh Thiên Phong nhìn chằm chằm Lâm Ngọc An với đôi mắt lẳng lơ.
“Đúng vậy, ai muốn đánh cậu Thiên Phong của chúng tôi thì đánh à? Hôm nay các người đừng hòng chạy thoát.”
Người phụ nữ đeo thắt lưng đứng bên cạnh cũng quát lên.
Hoàng Thiên bình tĩnh mỉm cười, nhìn Cảnh Thiên Phong một cái, nói với cậu ta: “Cậu Thiên Phong, cậu vừa nói gì ấy nhỉ? Chỉ cần tôi cho cậu thấy ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt cậu sẽ dập đầu với tôi, gọi tôi là ông nội, đúng không?”
Cảnh Thiên Phong tức giận trắng mặt nhìn Hoàng Thiên, nói: “Đúng là tôi nói như vậy. Nhưng nếu anh không lấy ra được ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt, anh phải tự vả mặt một giờ đồng hồ, quỳ xuống dập đầu với tôi 180 lần.”
“Mẹ nó, cậu Thiên Phong độc ác thật, xem ra lại có drama để hít rồi.”
“Đúng vậy, tên họ Hoàng này xong đời rồi, lát nữa sẽ bị bế mặt thôi.”
“Người nghèo không tranh với người giàu, anh ta tội gì phải làm như thế? Lại còn lấy ra ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt, ôi mẹ ơi, thế này là nói quá quá mức rồi đó.”
Những người xung quanh xì xào bàn tán, ai cũng cho rằng Hoàng Thiên chết chắc rồi.
Hoàng Thiên thấy Cảnh Thiên Phong hăng hái hơn, không khỏi cười khẩy một cái, nhìn thấy Cảnh Thiên Phong thích tự tìm đường chết như vậy, Lã Việt thật sự không còn gì để nói với Cảnh Thiên Phong nữa.
“Được! Lã Việt tôi sẽ làm nhân chứng cho hai người, nếu ai thua cuộc mà không thực hiện như đã hứa thì Lã Việt tôi sẽ là người đầu tiên trừng phạt người đó.”
Lã Việt nói to.
Thật ra, ông ta nói lời này chỉ để một mình Cảnh Thiên Phong nghe.
Với Lã Việt, ông ta cảm thấy nếu cậu Hoàng Thiên muốn lấy ba trăm năm mươi tỷ ra thì đúng là dễ như trở bàn tay, Cảnh Thiên Phong ắt sẽ bại mà thôi.
Cảnh Thiên Phong nghe thấy Lã Việt nói vậy lại càng được nước làm tới.
Vừa rồi cậu ta còn đang nghĩ nếu Hoàng Thiên đổi ý thì phải làm sao, bây giờ thì không cần lo nữa, có Lã Việt làm nhân chứng, Hoàng Thiên có muốn đổi ý cũng không được.
Hừ hừ, tên quỷ nghèo họ Hoàng chỉ biết ba hoa nói láo, lát nữa ông đây sẽ cho mày đẹp mặt.
Cảnh Thiên Phong đắc ý, ngồi đợi Hoàng Thiên bị bế mặt.
Mười lăm phút trôi qua, nhưng vào lúc này ngoài cửa tiệm trang sức ồn ào một trận tưng bừng.
Bốn chiếc xe áp tải tiền mặt phóng nhanh đến, chỉnh tề đỗ trước cửa tiệm trang sức của Lã Việt.
Ngay sau đó, từ mỗi chiếc xe, mấy nhân viên áp tải tiền mặt đầy đủ trang bị bước xuống, tổng cộng tầm hai mươi nhân viên áp tải.
“Con mẹ nó! Không phải chứ, đưa tiền đến thật hả?”
“Chắc chắn là tiền, không thấy đây là xe áp tải tiền mặt à?”
“Trời ạ, tốc độ nhanh thật, chẳng lẽ anh †a có một cái ngân hàng?”
Từng khách hàng bên trong tiệm trang sức dài cổ nhìn ra ngoài, sợ ngây cả người.
Cảnh Thiên Phong và người phụ nữ đeo thắt lưng nhìn thấy một màn như vậy, mắt chữ A mồm chữ 0, dự cảm có điều không lành.
Lúc này Lưu Nguyệt Hoa bước từ trêи xe xuống, nói với các nhân viên áp tải: “Đưa tiền vào trong cửa hàng.”
“RõI”
Mấy nhân viên áp tải nghe lệnh, bắt đầu nâng từng két tiền vào cửa hàng trang sức.
Còn những người còn lại thì đứng cầm súng canh giữ, đề phòng xảy ra chuyện gì.
Khoản tiền lớn như vậy, đương nhiên là bọn họ không dám lơ mơ, chuẩn bị kỹ càng cho mọi tình huống có thể xảy ra.
Cục diện thế này thì xảy ra bất trắc gì được? Ai mà có ý đồ không an phận