“Lão Lâm đây được mệnh danh là vua của các loài thuốc, vết thương này sao làm khó được ông ấy” Hoàng Thiên nói.
“Quá kinh ngạc rồi, tôi đi cùng với cậu chủ Thiên được mở mang tầm mắt”
Trịnh Mỹ Hồng cảm thán thốt lên.
Trong thời gian ngắn, Đào Văn Lâm cũng đã chữa trị xong chân gãy cho hai người còn lại.
Thấy Tiêu Văn Hạ tự tay mang vào một chậu to, bên trong là thảo mộc đã được đun sôi.
Đào Văn Lâm đích thân bôi thuốc cho ba người Tôn Hoắc Tâm bọn họ, loại này là thuốc ông ta tự tay làm, hiệu quả khá tuyệt vời.
Sau khi bôi thuốc cho Tôn Hoắc Tầm ba người họ, Tôn Hoắc Tâm cũng cảm thấy choáng váng.
“Thầy Lâm, chân của tôi cần mấy tháng mới khỏe trở lại?”
Tôn Hoắc Tâm lo lắng hỏi Đào Văn Lâm.
“Mấy tháng? Mẹ nó chứ, cậu tưởng danh hiệu vua của các loài thuốc của tôi đi lừa mọi người sao?”
Đào Văn Lâm nghe vậy bất đắc dĩ, trợn tròn mắt lên nhìn Tôn Hoắc Tầm, thầm nghĩ thằng nhóc này không biết ăn nói.
Làm Tôn Hoắc Tâm sửng sốt, nhanh chóng đáp lại: “Này, vậy cần bao lâu mới có thể bình phục lại? Thầy Lâm, ông đừng tức giận, tôi cảm thấy chân của mình bị thương rất nặng, ít nhất phải mấy tháng mới có thể bình phục là chuyện không hề sai.
”
“Haha, cậu nhóc thật tốt số, là cậu Thiên quan tâm cậu đấy.
Nói cho cậu biết, nhiều nhất là một tuần, cậu có thể đá bóng trên mặt đất mà không hề có vấn đề gì.
”
Đào Văn Lâm rất tự tin nói.
Tôn Hoắc Tầm như quay cuồng trong đầu, không dám tin rằng đây là sự thật.
Trịnh Mỹ Hồng cũng khó tin nổi điều này.
Hôm nay cô thực sự nghi ngờ về cuộc sống.
Trên thế gian sao có thể có y học thần kì như vậy? Nhân tài Hoàng Thiênchiêu mộ, thật đáng kinh ngạc.
Trịnh Mỹ Hồng thầm thở dài trong lòng.
“Được rồi cô Hồng à, để