Trịnh Mỹ Hồng ừ một tiếng, nói: “Tôi có một ít thuộc hạ giúp đỡ, mặc dù ba người Tôn Hoắc Tầm bị đánh gãy chân, nhưng tôi vẫn còn mấy người giúp đỡ, bọn họ sẽ đi cùng tôi”.
Hoàng Thiên nghe xong thì cười một tiếng, hỏi Trịnh Mỹ Hồng: “Thuộc hạ của cô có ai là cao thủ sao?”
Trịnh Mỹ Hồng hơi giật mình, nói: “Có, Tôn Hoắc Tâm chính là cao thủ lợi hại nhất”
Hoàng Thiên nghe xong thì giở khóc giở cười, với trình độ của tên Tôn Hoắc Tầm kia mà là cao thủ lợi hại nhất.
Như vậy thì chỉ có thể nói, thuộc hạ của Trịnh Mỹ Hồng người này không bằng người kia, tất cả đều quá bình thường.
Với cái sức chiến đấu này thì làm sao có thể đấu được với Uông Hạc? bây giờ
Trịnh Mỹ Hồng mà đi đến chỗ cha cô ta thì đúng chất là đi nội mạng.
“Đừng từ chối, bây giờ tôi gọi thêm người, cùng cô đi đến chỗ cha cô”
Hoàng Thiên nói với Trịnh Mỹ Hồng.
Thấy Trịnh Mỹ Hồng còn muốn từ chối, Hoàng Thiên nói: “Đây không phải vì muốn giúp cô, tôi với cha con nhà họ Uông còn có một món nợ chưa tính, đây coi như là tôi đang xử lý chuyện của mình, cho nên cô không cần phải cảm thấy xấu hỏ.
"
Trịnh Mỹ Hồng thất Hoàng Thiên nói như vậy, trong lòng cô cũng bình tĩnh hơn nhiều.
“Vậy thì xin cảm ơn”
Trịnh Mỹ Hồng cảm kích nhìn Hoàng Thiên nói.
Hoàng Thiên không nói gì, anh gọi điện thoại cho Lã Việt, bảo Lã Việt chuẩn bị sẵn sàng, cùng anh xuất phát ngay.
Sau khi Lã Việt tiếp nhận mệnh lệnh của Hoàng Thiên thì lập tức hành động.
Hiện tại Trịnh Mỹ Hồng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, đừng thấy cô ta là phụ nữ mà kinh thường, thật ra cô ta không phải người bình thường, vừa nãy là do cô ta quá lo lắng cho cha nên mới hoảng loạn thành như thế.
Mà lúc này có Hoàng Thiên giúp đỡ, cô đã khống chế được tâm trạng phức tạp của mình, hận Uông Hạc đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng Thiên lái xe đưa Trịnh Mỹ