Những lời Tô Trác Hạo vừa thốt ra khiến Lâm Ngọc An cảm thấy cực kỳ khó xử.
Mấy năm nay cô và Hoàng Thiên kết hôn, đều bị không ít người xung quanh chê cười, trong khi Hoàng Thiên chấp nhận gánh chịu chuyện này thì Lâm Ngọc An lại càng cảm thấy khó chịu.
Cũng may hiện tại Hoàng Thiên thay đổi quá nhiều nên ấn tượng của Lâm Ngọc An đối với Hoàng Thiên cũng đã thay đổi theo.
Bây giờ nếu có ai đó coi thường Hoàng Thiên ở trước mặt cô thì cô sẽ không im lặng lắng nghe nữa mà lại trở nên tức giận.
Nhìn thấy sự châm chọc trong lời nói của Tô Trác Hạo, Lâm Ngọc An cũng có chút tức giận.
“Là tôi mua đấy, có chuyện gì sao?”
Lâm Ngọc An nhìn Tô Trác Hạo rồi hỏi ngược lại.
Tô Trác Hạo là người khôn khéo nên khi nhìn thấy thái độ của Lâm Ngọc An như vậy thì lập tức biết đối phương đang tức giận.
“Ha ha, em chỉ tùy tiện hỏi thôi, chị Ngọc An đừng tức giận.”
Tô Trác Hạo cười một tiếng, cười ha ha với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An không tiếp tục để ý tới Tô Trác Hạo nữa, cô không có ấn tượng gì tốt đối với tên nhóc này cả.
Lâm Khiết Nhi nhìn thấy Tô Trác Hạo nói như vậy thì cô ấy cũng không cảm thấy vui vẻ.
“Tô Trác Hạo, anh nói lung tung cái gì vậy, đây là lần đầu tiên gặp mặt anh rể, sao anh lại có thể nói như thế được?”
Lâm Khiết Nhi trợn mắt nhìn Tô Trác Hạo.
“Ha ha, được rồi, được rồi, anh không nói nữa là được chứ gì?”
Tô Trác Hạo cười ha ha, rõ ràng không coi ra gì.
Trang Ngọc Lộ thì ở một bên khoanh tay, khinh bỉ liếc mắt nhìn Hoàng Thiên một cái rồi sau đó nói: “Nói hay không thì chuyện cũng là như vậy, Hoàng Thiên vốn đang ở rể nhà họ Lâm, Tô Trác Hạo nói ra thì có gì đáng trách chứ?”
“Mẹ, mẹ cũng bớt tranh cãi đi, anh rể và chị Ngọc An đã lâu như vậy không đến nhà mình chơi rồi, sao mẹ lại như vậy chứ?”
Lâm Khiết Nhi xấu hổ nhỏ giọng khuyên Trang Ngọc Lộ.
Trang Ngọc Lộ hoàn toàn không quan tâm, theo suy nghĩ của bà ta thì Hoàng Thiên chính là một đồ bỏ đi điển hình, cần gì phải lịch sự với một tên vô dụng chứ?
“Mẹ làm sao? Đàn ông mà không có cốt khí của mình thì cũng không cần người khác phải tôn trọng, nó đã ở rể rồi còn sợ người ta nói xấu hay sao?”
Trang Ngọc Lộ liếc nhìn Hoàng Thiên, không thèm để ý rồi nói tiếp.
Lâm Ngọc An nóng bừng cả mặt, cô biết người thím này của mình nói chuyện luôn luôn rất khó nghe nên đến tận bây giờ bà ta vân không quan tâm, không cho người ta một chút thể diện nào.
Trang Ngọc Lộ luôn luôn coi thường Hoàng Thiên, trước đây bà ta đã từng mắng anh trước mặt rất nhiều người.
Hoàng Thiên đứng đó không nói gì, anh cũng rất phục bà thím nhà mẹ vợ này, không biết có thù gì với mình mà vừa thấy mặt mình đã không ngừng cà khia rồi?
“Làm ầm ï cái gì? Đừng nói hươu nói vượn ở đây nữa, mau hầm con ngỗng lớn này đi”
Đúng lúc này Lâm Chiến Thắng đi tới, cầm lấy con ngỗng lớn vừa bị giết giao cho Trang Ngọc Lộ.
Trang Ngọc Lộ nhận lấy con ngỗng lớn, nhưng vẫn không phục lườm Lâm Chiến Thăng.
“Hừ, tôi nói hươu nói vượn cái gì đâu chứ? Tôi nghe nói Hoàng Thiên đã phá hỏng dự án của tổng giám đốc Công? Đây là một cách chặn đường tài của người ta đấy, Lưu Chí Công có thể từ bỏ ý đồ không?”
Trang Ngọc Lộ nói.
Vừa nhắc tới chuyện này, Lâm Chiến Thắng cũng vô cùng nhức đầu.
Tuy rằng hôm nay Hoàng Thiên rất mạnh, có đứa cháu rể như vậy ông ấy cảm thấy rất tự hào nhưng Lưu Chí Công cũng không phải loại người dễ chọc. Ông ta rất khôn ngoan độc ác, vì thế có lẽ sau này nhất định sẽ gặp phiền phức lớn rồi.
Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An sẽ sớm trở về thành phố Bắc Ninh nhưng Lâm Chiến Thăng vẫn còn phải sống trong ngôi làng này, ông ấy chỉ sợ rằng sau này mình sẽ thực sự bị quấy rầy, không được bình yên.
Nghĩ tới những thứ này, Lâm Chiến Thắng thở dài thườn thượt một hơi, không nói gì nữa.
Trang Ngọc Lộ thấy Lâm Chiến Thắng không nói gì, bà ta lại càng thấy rằng mình đã nói đúng.
“Hừ, đừng nghĩ rằng Hoàng Thiên có thực lực, cậu ta đang gây rắc rối lớn cho chúng ta đấy. Nếu không phải ông đưa người đến bảo vệ cậu ta thì cậu ta đã sớm bị Lưu Chí Công và Trương Vũ đánh gãy chân rồi!”
Trang Ngọc Lộ lại lẩm bẩm nói.
“Vậy bà nói xem phải xử lý như thế nào?
Lưu Chí Công còn định đào hết mồ mả tổ tiên nhà họ Lâm chúng ta lên rồi, chúng ta còn có thể sợ hãi đến mức nào nữa? Hoàng Thiên xử lý Lưu Chí Công cũng là tốt cho nhà họ Lâm chúng ta, sao bà lại có thể nói như vậy với thằng bé chứ?”
Lâm Chiến Thắng chất vấn Trang Ngọc Lộ.
“Tôi nói cậu ta như vậy thì sao? Nếu cậu †a thật sự có khả năng đó thì tốt rồi, một tên bỏ đi còn can thiệp vào, bây giờ gây ra rắc rối lớn như thế, nếu Lưu Chí Công trả thù chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
Trang Ngọc Lộ cả giận nói.
“Bà là cái đồ ngu ngốc! Con mẹ nó, không hiểu tiếng người hay sao, chẳng lẽ vì sợ bị Lưu Chí Công trả thù mà bà để cho tên khốn này làm chủ nhà họ Lâm chúng ta sao?”
Lần này Lâm Chiến Thăng đã hoàn toàn bốc hỏa, ông ấy giận dữ mắng chửi Trang Ngọc Lộ.
Trang Ngọc Lộ lại càng không phải kẻ hiền lành, lúc này hoàn toàn bùng nổ, bà ta ném con ngỗng lớn xuống đất rồi chửi bới: “Con mẹ nó bà nội nhà ông! Rốt cuộc là ai mới không hiểu tiếng người? Có thể dùng những biện pháp khác để bảo vệ mộ tổ tiên mà, làm sao Hoàng Thiên có thể làm ra những chuyện như vậy được? Chặn đường tài của Lưu Chí Công thì ông ta sẽ không liều mạng với chúng ta sao?”
“Đúng vậy, cha, nếu con tìm quan hệ, tìm người nói chuyện với Lưu Chí Công một chút thì cũng có thể bảo vệ được mồ mả của tổ tiên, giải quyết một cách hoà bình thật tốt biết bao?”
Tô Trác Hạo ở một bên dõng dạc nói.
Lâm Chiến Thắng tức giận tới mức muốn nhảy lên, rõ ràng đám người này từng người một đều là kẻ giỏi cái miệng, các người có bản lĩnh như thế thì sao vừa rồi lại không ra mặt đi?
“Được rồi được rồi, anh có khả năng lắm, vậy lúc Trương Vũ dẫn người muốn đào mộ lên thì sao