Lâm Chiến Thắng tức đến nỗi râu ria nhếch lên, tên Tô Trác Hạo này tệ đến mức này sao? Sao cậu ta có thể bỏ qua tất cả mọi thứ như vậy được chứ?
“Có cái rắm ý! Nếu không nhờ Hoàng Thiên khống chế Trương Vũ thì liệu chúng ta có chạy được không? Cậu mau dừng xe lại ngay cho tôi!”
Lâm Chiến Thắng nhìn Tô Trác Hạo quát †o.
“Đúng vậy, sao anh có thể vô lương tâm như vậy chứ? Anh mau dừng xe lại đi!”
Lâm Khiết Nhi sốt sắng nói theo.
“Tô Trác Hạo, cậu mau dừng xe lại đi.
Chúng ta phải quay lại đón Hoàng Thiên đã, rồi cùng nhau rời khỏi đây.”
Lâm Ngọc An nôn nóng hô.
Tô Trác Hạo bị lay động không ít, cha vợ tương lai của anh ta đã nói như vậy, anh ta có thể tiếp tục phớt lờ không nghe sao? Bạn gái cũng đã lên tiếng rồi, anh ta nào dám không dừng xe chứ.
Nhưng đúng lúc anh ta đang định đạp chân phanh thì Tô Minh Xuyên lập tức há miệng phản bác: “Không được dừng, không được. Nếu bọn Trương Vũ mà đuổi kịp đến thì chúng ta xong đời hết với nhau đấy! Bọn này xuống tay quá độc ác, con mẹ nó chứ, khóc còn không xong nữa là.”
“Đúng thế, dừng cái gì mà dừng? Tên phế vật kia muốn chết thì cứ để cậu ta chết đi.
Ngọc An chịu khổ nhiều năm như vậy cũng là tại nó hết, nó chết Ngọc An mới đi tìm người chồng khác tốt hơn được chứ.”
Trang Ngọc Lộ tiếp lời.
“Thím nói cái gì vậy!”
Lâm Ngọc An như sắp điên đến nơi rồi, cô quay ra nhìn Trang Ngọc Lộ lớn tiếng hét.
“Ngọc An, cháu gào lên làm gì thế hả?
Thím nói vậy không phải là vì muốn tốt cho tương lai của cháu sao?” Hai mắt Trang Ngọc Lộ trợn trắng, bà ta nhìn cô gằn giọng đáp lời.
“Bà không nói không ai bảo bà câm đâu!”
Lâm Chiến Thắng hung hăng trừng mắt nhìn vợ mình một cái, sau đó đấm một quyền lên đầu Tô Trác Hạo, hắng giọng nói: “Thằng nhãi này, cậu có dừng xe lại ngay không hả?
Nếu còn dám đi tiếp thì tôi sẽ đánh chết cậu đấy!”
Ách… Tô Trác Hạo sợ hãi, trong lúc anh ta đang do dự không biết đi đường nào thì phía đối diện xuất hiện bốn chiếc xe, chiếc xe đi đầu là xe Cayenne phóng tới chắn ngang đường, không chừa cho họ lấy một ngã rẽ nào để thoát ra.
Kít kít.
Cuối cùng Tô Trác Hạo cũng phải nhấn phanh xe dừng lại, sau khi nhìn thấy Lưu Chí Công bước xuống từ chiếc xe Cayenne, anh ta sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Lúc này trêи tay Lưu Chí Công đang cầm một con dao nhỏ, bước xuống từ trong xe với gương mặt đằng đằng sát khí.
Tiếp đó là mười mấy người cùng nhảy xuống từ ba chiếc xe hơi phía sau.
Toàn bộ bọn họ đều mang khuôn mặt lạ hoắc. Trong đó có một thanh niên trông khá trẻ tuổi, bộ đồ cậu ta mặc trêи người nhìn khá gọn gàng sạch sẽ, vẻ mặt hiện rõ hai chữ hung ác, khóe môi cong lên nở một nụ cười cực kỳ xấu xa. Trêи tay anh ta cầm một con dao, dẫn đầu mười mấy người đó đi đến bao vây quanh xe bọn họ.
Chỉ trong một cái chớp mắt, chiếc xe Tô Trác Hạo điều khiển đã bị bao vây bởi mười mấy tên lạ mặt.
Bọn họ chỉ vừa mới chạy ra khỏi cổng làng chưa được bao lâu, còn chưa kịp chạy lên đường cao tốc đã bị người ta chặn rồi.
Mặt mày Tô Trác Hạo trăng nhợt đi, anh ta sốt sắng quay đầu hỏi Tô Minh Xuyên: “Cha… giữa cha và Lưu Chí Công xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Minh Xuyên bày ra vẻ đau đầu khổ sở, điều này chứng tỏ ông ta có quen Lưu Chí Công nhưng thực ra giữa hai người ông ta không có chuyện gì hết. Lưu Chí Công là người giỏi nhất trong lĩnh vực này, ông ta vốn không thèm để tâm đến người như Tô Minh Xuyên.
“Chiến Thắng này, mấy người có thân thủ siêu phàm của ông đâu hết rồi? Sao ông không dẫn bọn họ theo vậy hả?”
Tô Minh Xuyên không để ý tới Tô Trác Hạo, ông ta quay ra nhìn Lâm Chiến Thắng hỏi với vẻ mặt đau khổ.
Giờ Lâm Chiến Thắng cũng buồn bực vô cùng, ông ấy đã liên hệ với người của mình rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi tên nào xuất hiện nhỉ?
“Để tôi xuống xe xem sao.”
Lâm Chiến Thắng là người có trách nhiệm, ông ấy bước xuống đầu tiên.
Bốp!
Lưu Chí Công thì khỏi phải bàn rồi, Lâm Chiến Thắng vừa bước xuống khỏi xe ông ta đã hùng hổ xông lên trước, thẳng tay đấm một quyền vào mặt Lâm Chiến Thắng.
Ông ta đánh mạnh †ay đến mức máu mũi Lâm Chiến Thắng chảy ròng nhìn nhem nhuốc đáng sợ vô cùng. Tất nhiên Lâm Chiến Thắng không dám đánh trả chỉ hỏi ông ta một câu: “Lưu Chí Công, rốt cuộc mày muốn thế nào?”
Sắc mặt Lưu Chí Công vẫn rất u ám, ông ta lạnh lùng đáp lại một tiếng: ‘Muốn thế nào sao? Ha ha, dĩ nhiên là muốn đánh chúng mày đến mức phải vào viện cấp cứu rồi.”
Lâm Chiến Thắng nghe thấy lời này, tim ông như nát vụn ra thành trăm mảnh. Ông ấy hy vọng người của mình có thể đến thật nhanh, ông ấy mong họ đến kịp lúc.
Lưu Chí Công đoán được những gì Lâm Chiến Thắng đang nghĩ, ông ta há miệng cười ha hả, tiếng cười nghe âm ngoan tàn độc đến lạ. Sau đó, giọng nói hờ hững của ông ta vang lên: “Ha ha, giờ này vẫn còn trông chờ vào đám người trong dòng họ của mày đó hả? Bọn họ đã bị người của tao đánh bất tỉnh khi đang trêи đường đến chỗ này rồi: Xong rồi!
Mọi thứ trước mắt Lâm Chiến Thắng như tối đen hết lại, ông ấy biết hôm nay là ngày tàn của mình rồi.
“Con mẹ nó, tất cả xuống xe hết cho tao!”
Lưu Chí Công như đang nổi điên vậy, ông ta giận dữ chỉ tay vào những người ngồi trong xe rồi hét rống lên.
Đám người Lâm Ngọc An biết họ không xuống cũng không được, thà giờ chủ động còn hơn, chứ chẳng lẽ lại phải đợi mấy người lạ mặt đó giơ tay động chân kéo xuống xe mới chịu hay sao?
Tô Minh Xuyên là người bước xuống đầu tiên, ông ta vừa mới đặt chân chạm đất đã bị Lưu Chí Công tặng cho một cú đấm rồi nằm lăn ra đất.
Đầu óc Tô Minh Xuyên như sắp liệt vì bực bội rồi. Cơ hội lôi kéo tình cảm thì chẳng thấy đâu, kết quả lại bị hành đến nỗi không nhìn rõ trời đất màu gì. Rốt cuộc thì hôm nay là ngày quỷ gì vậy không biết?
Người xuống xe sau đó chính là Tô Trác Hạo, tên nhóc này cũng chẳng khá khẩm hơn cha mình là mấy. Anh ta bị Lưu Chí Công tát cho một cái thì đã ngã thẳng cảng trêи đất, nằm im bất động.
Trang Ngọc Lộ nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, bà ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn không bước nổi ra khỏi xe. Kết quả là bị Lưu Chí Công nắm tóc kéo xuống, ông ta đạp cho vài cái lên mặt thì nghêu ngao kêu, nhìn còn tệ hơn cả một con chó trông thảm hại vô cùng.
Lâm Ngọc An cũng xuống xe, tuy ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong lòng lại đang nhảy dựng lên, lo lắng không biết kết cục mình sẽ ra sao.
Bốp bốp!
Lưu Chí Công vung tay tát thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp kiều