“Hừ, không dễ dàng như vậy đâu. Phải quỳ dưới chân Đặng Nam, tự tát mười cái, vừa tát vừa nói mình là đồ vô dụng.”
Trần Giang nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên và nói.
M* kiếp!
Hình phạt tàn độc đến mức này mà cô ta vẫn có thể nghĩ ra đượ!
c Hoàng Thiên cau mày khi nghe thấy điều đó, anh thực sự không hiểu tại sao Trần Giang lại cứ nhằm vào anh như vậy.
Đặng Nam mỉm cười hài lòng khi Trần Giang nói điều này.
Trần Giang cũng rất tự hào, nghĩ rằng một lát nữa cô ta có thề được xem trò hay.
“Được, đừng quên những gì các người vừa nói đấy nhé.”
Hoàng Thiên nói.
“Này, mấy đứa làm sao vậy? Chúng ta đều là người nhà, sao phải làm chuyện bự này.
Trần Khương Bình cau mày, cảm thấy hơi quá.
“Ông Trần, ông đừng cản trở. Theo tôi, người chồng của Ngọc An này đang khoe khoang. Chẳng phải cậu ta vừa nói sẽ trả tiền sao, để tôi xem cậu ta trả thế nào.”
Trương Lan Hương ôm cánh tay và khịt mũi lạnh lùng.
Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An đều rất tức giận, họ cho rằng Hoàng Thiên bị điên, lát nữa nếu cá cược thua, chẳng phải sẽ mất sạch thể diện hay sao?
Lâm Ngọc An vừa muốn Hoàng Thiên về nhà ngay lập tức, nhưng đúng lúc này, nhân viên phục vụ đã trở lại, phía sau cô là một người phụ nữ mặc đồ công sở.
Người phụ nữ này là Đường Lương Hạnh, người quản lý tài chính, khi Hoàng Thiên mua nhà hàng này, cô ấy đã từng gặp Hoàng Thiên.
Đường Lương Hạnh lúc này vẫn còn khá khó hiểu, cô không biết là vị khách nào chơi lớn như vậy, một bữa ăn mất gần năm trăm triệu.
Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Thiên ở đây, cô đã rất ngạc nhiên.
“Ông…”
Đường Lương Hạnh vừa định gọi là “ông chủ”, khi thấy Hoàng Thiên nháy mắt với mình, cô vội vàng dừng lại.
“Trả lại số tiền mà vị này đã trả.”
Hoàng Thiên chỉ vào Đặng Nam và nói với Đường Lương Hạnh.
“Ồ, được rồi, tôi sẽ lấy tiền ngay.”
Đường Lương Hạnh nhanh chóng đồng ý, xoay người bước nhanh lên lầu hai.
Chuyện này!
Mọi người có mặt đều bị sốc.
Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An nhìn nhau, và cả hai đều cho rằng điều đó thật khó tin.
Đường Lương Hạnh làm sao có thể nghe lời Hoàng Thiên dễ dàng như vậy?
Trần Khương Bình và Trương Lan Hương cũng chết lặng, họ thực sự mong được xem một Chương trình hay, dù sao thì con gái và con rể tương lai của họ vừa cá cược với Hoàng Thiên.
Trần Giang nhìn Hoàng Thiên, cô ta đã chuẩn bị rất nhiều lời nói để làm nhục Hoàng Thiên, nhưng lúc này, tất cả đều bị hoảng sợ.
Cô ta bóp nghẹt trong bụng, cảm giác ngột ngạt khó chịu.
“Điều đó là không thể…”
Đặng Nam nhìn chằm chằm, anh ta hoảng sợ.
Nếu Đường Lương Hạnh thật sự trả lại tiền cho anh ta, anh ta sẽ phải cút đi, làm mất mặt cả gia đình, làm mất mặt nhà mẹ vợ tương lai nữa, sau này mặt mũi đâu mà gặp người khác?
Hoàng Thiên chỉ cười, bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Lúc này, Đường Lương Hạnh đã trở lại với số tiền.
“Thưa anh, đây là bốn trăm tám mươi triệu mà anh vừa trả.”
Đường Lương Hạnh đứng trước mặt Đặng Nam và nói.
Nhìn số tiền này, Đặng Nam thật sự vừa xấu hổ vừa khó chịu, trong lòng vẫn có chút kϊƈɦ động.
Đây là tiền tươi thóc thật, vừa rồi anh ta tiêu số tiền này đúng là đau lòng muốn chết.
Vừa định đưa tay ra lấy, Đường Lương Hạnh không đưa tiền, nói với anh ta: “Anh hãy hoàn thành thỏa thuận với anh Hoàng, bò xuống đất mà đi, số tiền này sẽ là của anh.”
“Mày xúc phạm tao đấy à!”
Đặng Nam giận dữ nhìn chằm chằm, và hét dữ dội vào mặt Đường Lương Hạnh.
“Ha ha, đây là chính miệng anh nói sẽ bò mà đi mà, đàn ông mà nói được mà không làm được sao?”
Đường Lương Hạnh cười nói.
Đặng Nam mặt đỏ bừng: “Hôm nay tôi không làm đấy, cô làm gì được tôi!”
“Ha ha, tôi đương nhiên không làm gì được anh, nhưng là tôi không thể cho ngươi số tiền này.”
Đường Lương Hạnh cười.
Đặng Nam im lặng, trong lòng rất rối.
Nếu thật sự phải bò mà đi thì quá xấu hổ, nhưng nếu không làm thì sẽ mất mấy trăm triệu… Đối với Đặng Nam, hàng trăm triệu này vẫn là một số tiền lớn, đó là tất cả số tiền tiết kiệm của anh ta.
Trần Giang tức giận đến mức chỉ vào Đường Lương Hạnh hỏi: “Cô và Hoàng Thiên có quan hệ gì, tại sao lại nghe lời cậu ta?”
Đường Lương Hạnh giật mình, sau đó nở nụ cười: “Bởi vì anh Hoàng rất đẹp trai, tôi rất thích anh ấy. Có vấn đề gì sao?”
Trần Giang đảo mắt và nói với Đặng Nam: “Đi thôi!”
“Trần Giang, mấy trăm triệu này không cần nữa sao?”
Đặng Nam rối rắm nhìn Trần Tiêu, còn không quên nhìn xem tiền trong tay Đường Lương Hạnh, thật sự là không nỡ bỏ nhiều tiền như vậy.
Trần Giang đã rất tức giận khi cô ấy nghe thấy điều đó, và nhìn chằm chằm vào Đặng Nam và nói: “Anh thực sự muốn lấy lại tiền?”
“Trần Giang, đó là mấy trăm triệu đấy… “Được, vậy thì anh bò đi.”
Trần Giang giận dữ dậm chân.
Tất nhiên Đặng Nam không thể làm được, nếu làm vậy, tương lai anh ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác?
Vì vậy, Đặng Nam lựa chọn không nói bất cứ điều gì, và nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt căm hận.
Anh ta càng buồn bực, tự hỏi Hoàng Thiên sao có thể có thể diện lớn như vậy, ngay cả người ở nhà hàng hải sản Biển Xanh cũng nghe lời cậu ta.
“Làm sao, những lời vừa rồi không tính à?” Hoàng Thiên cười lạnh nhìn Đặng Nam.
“Hoàng Thiên, đừng đi quá xa!“ Đặng Nam nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
“Đúng vậy, vừa rồi tôi chỉ nói đùa mà thôi, cậu đâu cần phải nghiêm túc như thế?” Trần Giang khit mũi, ngụy biện.
“Đùa thôi sao? Nếu tôi thua, cô có nói là đùa không?”
“Nể mặt Ngọc An, lần này tôi sẽ tha thứ cho các người và sau này đừng giả bộ †rước mặt tôi nữa.”
“Còn nữa, mấy trăm triệu không là gì đối với tôi, tôi sẽ đãi bữa cơm này.”
Hoàng Thiên chỉ vào mũi Đặng Nam,