Phó Mãn rất lo lắng trong lòng, cô ta không biết Hoàng Thiên sẽ xử lý mình thế nào khi cô ta đã rơi vào tay của anh.
Phó Mẫn biết rất rõ những chuyện mà Đinh Toàn đã làm, cô ta cũng hiểu được rằng lần này Hoàng Thiên nhất định sẽ không tha cho Đinh Toàn.
Phó Mẫn lại là vợ của Đinh Toàn nên có lẽ cũng khó thoát khỏi việc bị liên đới cùng.
Mặc dù trong lòng Phó Mẫn rất sợ hãi nhưng cô ta lại trưng ra ngoài một bộ mặt rất ngông cuồng.
“Này Hoàng Thiên, anh định làm gì vậy hả? Anh dẫn người tới đây lại còn đem theo súng nữa. Anh có biết làm như vậy là vi phạm phạm luật không?”
Phó Mãn hừ lạnh một tiếng, cô ta nói với Hoàng Thiên bằng một giọng điệu rất kiêu ngạo.
Vi phạm pháp luật?
Nghe xong những gì Phó Mẫn nói, Hoàng Thiên cảm thấy hơi buồn cười.
“Nếu nói về chuyện vi phạm pháp luật thì chồng của cô còn ghê hơn tôi nhiều đấy chứ?”
Hoàng Thiên cười lạnh lùng, trả lời lại Phó Mẫn.
Phó Mãn căn chặt môi, cô ta không có gì có thể đáp lại những gì Hoàng Thiên vừa nói.
Phó Mẫn biết rất rõ những chuyện vi phạm pháp luật mà chồng cô ta đã làm.
“Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?”
Phó Mẫn đuối lý nên không tranh cãi với Hoàng Thiên nữa. Cô ta nhìn anh rồi làm như không có chuyện gì.
“Bây giờ tôi muốn gặp Đinh Toàn và Grusen. Tôi có thể tha cho cô và cha cô.”
Hoàng Thiên ngửa bài luôn với Phó Mẫn.
“Được rồi, anh cứ ở đó mà chờ. Một lát nữa chồng tôi mới về.”
Phó Mẫn khoanh tay tỏ ra không lo lắng gì. Lúc nói câu này ra, Phó Mẫn rất có niềm tin vào Đinh Toàn.
Hoàng Thiên cũng nhận ra Phó Mẫn rất tin tưởng Đinh Toàn. Chỗ dựa của cô ta chính ta chính là Đinh Toàn thế nên cô ta mới có cái vẻ không quan tâm như vậy.
Nhưng Hoàng Thiên cũng không tranh cãi gì với Phó Mãn nữa. Anh chỉ có thể đứng tạm ở đây một lúc chờ Đinh Toàn về.
Grusen ở cạnh Đỉnh Toàn và trêи người gã cũng chỉ có một khẩu súng trong khi Tiêu Tấn và anh Phó mỗi người có một khẩu. Và vẫn còn một số đàn em của Lã Việt đang ẩn nấp ở bên ngoài nữa, Hoàng Thiên cảm thấy đối phó với Đinh Toàn không phải là chuyện gì quá khó.
Thế nên Hoàng Thiên cũng không để ý lắm. Anh đứng trong phòng chờ Đinh Toàn về.
“Tôi pha cho ba người chút trà nhé.”
Cha của Phó Mãn cười và muốn đứng lên pha trà.
“Ông ngồi yên đó cho tôi. Sao, ông muốn báo tin cho con rể ông à?”
Anh Phó ấn cha của Phó Mẫn xuống và lớn tiếng quát.
“Ai yo, đau quá..” Cha của Phó Mẫn ôm lấy vai và gân cổ lên kêu đau.
“Thế có mẹ gì mà đau? Đúng là đồ bỏ đi.”
Anh Phó nói với cha của Phó Mẫn một câu như vậy.
“Đúng vậy, đúng vậy. Tôi không khỏe lắm đâu. Các anh đừng có hành hạ gì tôi.”
Cha của Phó Mẫn cứ xuýt xoa kêu đau và nói thẳng với anh Phó như vậy.
Mặc dù lão già này giả vờ yếu đuối nhưng Hoàng Thiên không hề mất cảnh giác vì lúc nãy anh nhìn thấy một tia nhìn độc ác, tàn bạo lóe lên trong đôi mắt của ông ta.
Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn và đôi mắt không biết nói dối.
Một người có giỏi giả vờ đến đâu đi chăng nữa thì ánh mắt của người đó cũng không hề biết giả vờ.
“Ông tên gì?”
Hoàng Thiên đánh giá cha của Phó Mẫn một lượt rồi hỏi ông ta.
Cha của Phó Mẫn lại nhìn thẳng vào Hoàng Thiên, ông ta cười cười và nói: “Tôi là anh Phó. Còn mấy anh em này có ân oán gì với con rể của tôi vậy? Mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau không phải là xong sao?
Cần gì phải đụng tới dao, tới súng.”
“Nói luyên thuyên ít thôi. Chuyện của Hoàng Thiên tôi không khiến ông phải dạy khôn?”
Hoàng Thiên lạnh giọng quát.
anh Phó không nói nữa và chỉ cười. Ông †a đang ngồi trêи giường rồi lấy tay sờ sờ phía dưới gối.
Kể từ khi vào đây Hoàng Thiên đã để ý đến hành động này của anh Phó.
Không một hạt cát nào có thể lọt qua được mặt của Hoàng Thiên. Anh chắc chắn rằng dưới gối nhất định đang giấu một thứ gì đó. Không may đó có thể là một khẩu súng.
“Dưới gối ông có vàng à mà sao ông sờ nắn mãi thế?”
Hoàng Thiên tiến tới và giữ chặt cổ tay của anh Phó. Ánh mắt anh nhìn chằm chăm vào ông già này.
Ánh mắt của anh Phó lóe lên sự độc ác và cả con người ông ta trở nên dữ tợn. Ông ta giơ tay ra định cướp lấy khẩu súng trong †ay của anh Phó.
Anh Phó cũng phản ứng nhanh. Anh lùi lại hai bước và chĩa súng vào người anh Phó phòng có chuyện bất ngờ xảy ra.
anh Phó nhanh chóng đưa tay sờ xuống dưới gối.
Hoàng Thiên đã chuẩn bị từ trước nên anh Phó nào có thể thành công được?
Lúc này, Hoàng Thiên đã nắm được nốt cánh tay đang sờ vào trong gối của anh Phó.
Hoàng Thiên giữ tay ông ta thật chặt.
anh Phó đau đớn và có chút không chịu được. Ông †a bực tức hừ một tiếng.
“Người trẻ tuổi ra tay mạnh nhỉ”
anh Phó nhìn Hoàng Thiên đầy căm ghét và gầm lên.
“Cũng thường thôi, ông nên ngoan ngoãn chút đi.”
Hoàng Thiên nói rồi cầm hai tay của anh Phó và lẳng ông ta xuống đất.
Bịch một tiếng, thân thể gầy còm của anh Phó bị quăng xuống đất.
Hoàng Thiên dẫm lên lưng của anh Phó